Giê-su kính mến của con,
Hôm nay, con có dịp viết thư để tâm sự với Chúa về “điểm tựa” đời con. Giê-su ơi, Ngài đã cho con nhận ra Ngài chính là điểm tựa đích thật của con. Ôi Giê-su, người bạn đồng hành thánh thiện của con.
Với tính cách của con, con thích sống một mình, con ngại sống với và sống cho người khác. Chúa Giê-su à, Chúa biết rõ sở thích đó của con nhưng sao Chúa lại không chiều theo ý con vậy?
Chúa thường làm ngược lại điều con muốn. Con còn nhớ, ngay từ khi còn nhỏ, Chúa dùng hoàn cảnh khó khăn, cùng những biến cố bệnh tật trong cuộc đời con để dạy con biết sống với tha nhân, biết đón nhận tình yêu Chúa qua tha nhân. Bàn tay Chúa thật là êm ái dường bao khiến con chẳng thể nào cưỡng lại được. Con thấy mình hồi đó chỉ có biết nhận. Con sống và sống vui thỏa, hạnh phúc như đứa con thơ ở trong lòng mẹ dịu hiền. Ngày qua ngày, con hăng say sống, sống sao cho có ý nghĩa. Như một người Cha, Chúa dạy con sống ơn gọi làm người. Đứa trẻ nhận ra rằng, nó được sinh ra trong thế giới này là với mọi người và cho mọi người. Vâng, con không thể sống một mình vì đó là ý định sáng tạo của Chúa. Con sống hạnh phúc để cho mọi người sống xung quanh con, gặp gỡ con cũng cảm thấy hạnh phúc. Ôi thật là đơn sơ, bé mọn!
Rồi con vào Đại học, con bắt đầu một cuộc sống xa gia đình. Con phải thuê phòng trọ. Con vẫn muốn ở một mình. Còn Chúa lại muốn con sống với những người anh em mà con chưa biết họ là ai và ở một khu trọ không thiếu những chuyện dở khóc, dở cười. Thế mà, một năm, rồi hai năm đời sinh viên qua mau trong bình an. Chưa một lần nào anh em chúng con cãi vã nhau. Mọi người tưởng chúng con là anh em trong nhà, hay là đã quen nhau từ trước. Họ tỏ ra ngạc nhiên khi biết sự thật. Vâng, Giê-su, con đã được học để nhận ra món quà mà Chúa gửi cho là những người anh em sống cùng. Qua họ, Chúa đồng hành với con. Phòng trọ đã biến thành gia đình nhỏ của con rồi.
Đến năm thứ ba đời sinh viên, con được Ngài mời gọi đến ở trong cộng đoàn Ứng Sinh Dòng Tên. Con mau mắn đáp lại nhưng con không biết cộng đoàn là gì? Con tập sống cộng đoàn. Chúa thật là một nhà sư phạm giỏi. Chúa làm cho con nhận ra con người thật yếu đuối của mình mà không gây “sốc”. Đã qua ba mùa thu Hà Nội, con sống đời sống cộng đoàn. Từng chút, từng chút thôi, Chúa biến đổi con. Chúa giúp con sống mở ra với Người, với anh em, với tha nhân. Bất chợt, con nhận ra mình đang có những đổi thay cũng như sắc lá thay đổi theo mùa. Con đang được lớn lên trong tình yêu Chúa. Vâng Giê-su, nhiều lần con tự hỏi: nếu mình không đến và sống ở cộng đoàn thì thế nào nhỉ? Con chợt nhận ra rằng, sống với anh em trong cộng đoàn Ứng Sinh Dòng Tên là ý định đầy yêu thương của Chúa. Giê-su ơi, Ngài muốn con làm gì cho anh em trong cộng đoàn của con?
Chúa Giê-su ơi, con xin dâng lên Chúa những dòng thư này. Con cảm tạ Chúa vì Chúa đã thương mời gọi con trở nên bạn đường với Chúa và sống với anh em trong cộng đoàn, nhờ đó mà con được lớn lên mỗi ngày. Tạ ơn Ngài!
Bé Mọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét