Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

Còn đó...Nỗi buồn!


ducmesaubi1Minh một mình lững thững trên bãi biển. Gió thổi mạnh. Rặng cây phi lao nghiêng ngả, lao xao. Từng lớp sóng bạc đầu xô nhau dồn lên bãi cát. Trời tối dần… Minh có cảm tưởng càng về đêm thì bầu trời hình như càng rộng lớn hơn, mông mênh, huyền bí. Tự nhiên, cái quyết định thầm kín trong Minh cũng lớn hẳn lên, chắc nịch. Thôi, chẳng còn gì để níu kéo, để đắn đo, nuối tiếc nữa. Minh như bị một sức mạnh vô hình cuốn hút, phăng phăng đi xuống biển. Nhúng chân xuống nước mới cảm thấy rõ cái tê buốt thấm tận tâm can. Nước tới đầu gối… tới bụng… tới ngực… Tim muốn ngừng đập, và một nỗi sợ hãi ập tới, khiến Minh xoay mình quay trở vào bờ, hoảng hốt kêu lớn: “Cứu tôi! Cứu tôi với! C…ứ…u… v…ớ…i…!…”. Một con sóng từ xa xô tới, đẩy Minh ngã sấp xuống và cuốn theo con sóng ra xa. Biển lại trở về bản tính thờ ơ cố hữu bằng tiếng rì rầm vô tận…
-*-
Minh mở choàng mắt vì nàng nghe vẳng vẳng có tiếng người gọi tên mình. Ánh sáng chói chang hắt từ bốn bức tường vôi trắng, khiến Minh lại vội vàng nhắm mắt lại…
– A! Con nó tỉnh rồi, ông ơi!
– Chị ấy tỉnh rồi, ba ơi!
Căn phòng nhỏ xôn xao hẳn lên… Minh từ từ hé mắt… Nàng hết sức ngạc nhiên khi thấy có cả bố mẹ và các em quây quần xung quanh và nàng thì đang nằm trên một giường nệm trải drap trắng nơi một trạm xá. Nàng băn khoăn: Như thế là thế nào? Sao vậy? Bà mẹ có vẻ nôn nóng nhất, vừa đưa tay quệt nước mắt, vừa hỏi dồn dập:
– Sao con lại dại dột thế? Con không còn nghĩ gì tới hai cái thân già này nữa sao? Mà còn con của con nữa chứ! Con nỡ nào…
Những đứa em cũng xúm lại, đứa nắm tay, đứa cầm tóc giật giật, miệng thì liên hồi “Tại sao? Tại sao?…”. Chỉ có ông bố có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng ánh mắt đỏ hoe của ông cũng đã nói lên tất cả. Đến ngay cả Minh, nàng cũng không hiểu tại sao nàng lại như vậy nữa.
– Thằng Tý đâu? Con của con đâu, mẹ? – Minh yếu ớt hỏi. Bà mẹ mếu máo:
– Nó ở nhà với dì út. Ngủ rồi. Nhưng… tại sao con lại…?
– Ừ nhỉ! Tại sao mình lại… Dĩ vãng lại như những lớp sóng biển xô tới cuộn chặt lấy Minh… Mới 18 tuổi Minh đã lấy Dũng, cùng quê ngoài Bắc. Hai gia đình đã vào lập nghiệp tại làng chài ven biển này khá lâu. Dũng và Minh chỉ được học hết Tiểu học, rồi nghỉ ở nhà phụ cha mẹ làm nghề biển. Lớn lên, Dũng có xin được một chân bảo vệ tại một công ty ở thành phố Đà Nẵng. Cho đến khi lấy vợ thì đón cả Minh lên ở cùng. Sau 2 năm sống hạnh phúc, một đứa con trai kháu khỉnh chào đời. Đúng vào ngày mừng sinh nhật đầu tiên (ăn thôi nôi) của con, nàng được chồng cho biết anh bị nhiễm HIV và nay đã chuyển sang giai đoạn AIDS. Gặng hỏi cách gì, Dũng cũng không nói nguyên nhân mắc bệnh, anh chỉ xin vợ tha thứ và… ráng nuôi con thành người.
Tất cả sụp đổ hoàn toàn. Minh gắng gượng đi tìm tư vấn để biết cách chăm sóc chồng những ngày cuối đời. Không ngờ họ không chỉ tư vấn cách chăm sóc bệnh nhân HIV-AIDS, mà còn căn dặn nàng và con cũng nên đi xét nghiệm. Minh vẫn cố bám víu vào những hy vọng thật mong manh là nàng và con sẽ không sao, vì thế nàng đã đè nén được biết bao buồn tủi, để làm tròn bổn phận làm vợ đối với chồng là một bệnh nhân căn bệnh thế kỷ hiểm ác. Cho đến ngày Dũng từ giã cõi đời, Minh mới chịu dẫn con đi xét nghiệm. Cuối cùng thì cái “hy vọng mong manh cuối cùng” của Minh cũng lịm tắt: Cả hai mẹ con đều dương tính. Minh bỏ hết công việc, về sống với cha mẹ. Nỗi tuyệt vọng đã khiến nàng không còn tin vào ai, kể cả niềm tin tôn giáo. Và ý định tự tử nung nấu. Minh định tâm cả hai mẹ con cùng chết, nhưng sau đó nàng chỉ dám thực hiện một mình…
-*-
Minh ngồi nhỏm dậy, mắt chăm chăm nhìn con đang thiêm thiếp giấc ngủ thiên thần. Xoa nhẹ chân tay con, nàng băn khoăn tự hỏi: “Không biết con mình đã biết cầu nguyện chưa nhỉ?” Nhắc đến cầu nguyện, bất chợt nàng lại nhìn lên phía trên đầu giường, nơi có bức ảnh Đức Mẹ. Bức ảnh này tuy không có in tên gọi, nhưng nàng vẫn gọi là ảnh Đức Mẹ Sầu Bi, vì nhìn Mẹ buồn lắm, buồn thăm thẳm! Nhìn lại mình, nhìn lại cuộc đời mình từ khi lập gia đình, rồi lại nhìn Đức Mẹ, Minh tưởng muốn chết ngất đi trong nỗi tuyệt vọng, trong nỗi buồn da diết. Như vậy thật lâu! Tâm trạng tuy vẫn xốn xang, tim vẫn phập phồng những nhịp đập ngắt quãng, nhưng đầu óc thấy tỉnh táo hơn. Nàng nhớ lại hồi nhỏ, cứ tối khuya nàng lại được mẹ bồng trong lòng, đọc kinh tối. Và hôm nào cũng vậy, thế nào mẹ cũng cất cao giọng, ngắm “Bẩy sự đau đớn Đức Bà”.
Bẩy sự đau đớn Đức Mẹ gánh chịu từ khi sinh Con, lên đến đỉnh điểm, đến tột cùng là lúc Mẹ đưa tay đón Con từ trên thâp tự đưa xuống, và táng xác Con trong hang đá. Tưởng chừng như với biến cố Chúa Con phục sinh, rồi Mẹ được hồn xác lên trời và được thưởng công trên thiên đàng thì Mẹ sẽ hoàn toàn vui mừng hoan hỉ, nhưng sao mãi tới 20 thế kỷ sau, Mẹ hiện ra tại Lộ Đức, Fatima, La Vang… vẫn thấy Mẹ buồn? Mẹ buồn, Mẹ khóc. Tại sao vậy? Thì ra không phải Mẹ chỉ buồn khi Người Con Cả (Trưởng Tử Giê-su) gánh chịu cực hình cho nhân loại, mà Mẹ còn buồn vì những đứa con nơi trần thế, liên tiếp trong muôn thế hệ vẫn đắm chìm trong tội lỗi ngập đầu. Như vậy thì nỗi buồn của Minh cho dù là quá to lớn, quá sức chịu đựng đối với nàng, nhưng đã thấm vào đâu so với nỗi buồn của Đức Mẹ?
Minh nghe văng vẳng từ bên hàng xóm vọng sang một giọng ca buồn da diết: “TK 1- Mẹ sầu bi đứng bên Thánh giá, nhìn Con yêu đôi mắt lệ sa. Mẹ với Con một nguồn đau thương, Mẹ với con một tình yêu đương. ĐK- Con mong ước từ đây sẽ hiểu. Mang trong mình thương tích tình yêu. Say mê Thánh giá trọn đời con. Sống đời tử nạn mỗi ngày hơn. TK 2- Giêsu Chết cho con được sống. Mẹ Nữ Vương tử đạo hiệp công. Lòng Mẹ đền thờ Chúa giáng sinh, lòng Mẹ bàn thờ Chúa hy sinh. TK 3- Con mong ước đứng bên Thánh giá, nhìn tội con đôi mắt lệ sa. Nguyện với Mẹ chung nguồn đau thương, cùng Giê-su chung tình yêu thương.” (TCCĐ “MẸ SẦU BI ĐỨNG BÊN THÁNH GIÁ”).
Tự nhiên, Minh khuỵu gối quỳ trước bàn thờ Đức Mẹ, lòng thổn thức âm thầm cầu nguyện:
– Lạy Mẹ! Con mới chỉ mất đi một người chồng và cũng chẳng bao lâu nữa, đứa con của con – và cả con nữa – cũng sẽ ra đi. Con rất đau đớn và không hiểu trên đời này còn ai buồn như con, khổ hơn con nữa không? Tuy nhiên, con đã quên mất một điều là Mẹ còn đau buồn hơn con gấp triệu triệu lần; nhưng bất cứ lúc nào và trong trạng huống nào, Me cũng luôn luôn “xin vâng” theo Thánh ý Chúa. Con đã không biết chạy đến với Mẹ để tìm sự ủi an che chở, mà chỉ lo oán thân trách phận.
Ôi! Lạy Mẹ! Mẹ vẫn còn đó nỗi buồn khôn nguôi vì những đứa con như con đây. Con cũng vẫn còn nơi đây nỗi đau đớn ám ảnh cuộc đời. Cúi xin Mẹ dậy con hai tiếng “xin vâng” để con biết dâng lên Chúa và Mẹ tất cả ưu tư cuộc sống. Mẹ ơi! Nỗi buồn còn đó, nhưng con tin rằng dưới sự chở che dẫn dắt của Me, mai ngày con sẽ trở về cùng Chúa không chỉ với hai bàn tay trắng (vì “nén bạc Chúa trao” đã bị đời cướp mất!), nhưng với một tấm chân tình con thảo tràn đầy niềm tin kính xin vâng theo ý Chúa và Mẹ.
Hãy cứu con, hãy phù trợ cho con, Mẹ ơi! “1- Mẹ ơi! Đời con dõi bước theo Mẹ, lòng con quyết noi gương Mẹ, xin Mẹ dạy con hai tiếng XIN VÂNG. Mẹ ơi! Đường đi trăm ngàn nguy khó, hiểm nguy dâng tràn đây đó, xin Mẹ dạy con hai tiếng XIN VÂNG. ĐK-. Xin vâng, Mẹ dạy con hai tiếng xin vâng! Hôm qua, hôm nay và ngày mai. Xin vâng! Mẹ dạy con hai tiếng Xin vâng! Hôm nay, tương lai và suốt đời.” (TCCĐ “Xin Vâng”).
Saigon, lễ Đức Mẹ Sầu Bi (15/9/2014)
JM. Lam Thy ĐVD.

Không có nhận xét nào:

Người Tôi Yêu

Các bạn trẻ thân mến, Là phận nữ nhi, theo lẽ thường tình, lớn lên đến tuổi lấy chồng, ai cũng mong mình có được người bạn trai lý tưởng: Đẹ...