“Con ra đời có mẹ cha là trời cao biển lớn bao la…”
Lời của một bài hát rất quen thuộc vẫn luôn vang vọng và gõ cửa lòng con mỗi khi con nghĩ về ba mẹ. Mỗi người có thể định nghĩa về ba mẹ của mình theo cách mà họ nghĩ và cảm nghiệm trong từng hoàn cảnh cụ thể của cuộc sống. Với con, ba mẹ là trời, là biển, là chốn tựa nương an toàn và là quà tặng tuyệt vời nhất mà Thiên Chúa ban tặng cho con, để hôm nay con hân hoan hát lên khúc ca tri ân và cảm tạ. Tri ân Thiên Chúa đã ban cho con có ba, có mẹ và đã yêu thương chọn gọi con để nhờ được sống trong nhà Chúa để con cảm sâu hơn tình thương của ba mẹ.
Ngày bước chân đi tu con vẫn chưa cảm hết tình thương đong đầy của ba mẹ. Lúc ấy, con thật ngây ngô và khờ dại đến nỗi nghĩ rằng ba mẹ sinh ra mình thì phải có bổn phận chăm sóc, nuôi nấng và dạy dỗ mình nên dù con luôn cố gắng làm vui lòng ba mẹ bằng cách siêng năng làm việc, chăm chỉ học hành và sống ngoan thảo không chỉ là để đền đáp phần nào công ơn của ba mẹ mà còn để chứng tỏ mình là đứa con hoàn hảo trước mặt mọi người.
Ba mẹ ơi, thấm thoát mà đã chín năm con bước theo tiếng gọi tình yêu Giêsu để lại cho ba mẹ biết bao nhiêu nỗi vất vả, nhọc nhằn. Chín năm con đi tu là chín năm gánh nặng cơm áo gạo tiền đè nặng trên đôi vai còm cỏi của ba mẹ. Là người con cả trong gia đình con chưa làm được gì để đỡ đần cho ba mẹ, chưa làm tốt bổn phận của một người con đối với ba mẹ và là người chị của các em. Ngày con đi tu, các em còn quá nhỏ, chưa đủ hiểu chuyện gì, một tay ba mẹ phải tần tảo sớm hôm, vừa lo cho các em đi học lại vừa lo cho con đi tu. Dù khó khăn thiếu thốn trăm bề nhưng chưa bao giờ con nghe ba mẹ than van, kể lể hay trách móc điều gì. Càng nghĩ con lại càng thấy thương ba mẹ nhiều hơn.
Con còn nhớ như in những buổi tối chị em con ngủ quên, ba đã nhẹ nhàng đến giăng mùng và đáp chăn cho chúng con. Những lúc đó con đã tỉnh giấc nhưng cũng cố nằm im mà nghe lòng nghẹn ngào thương ba nhiều lắm. Con cũng không sao quên được giòng nước mắt mẹ tuôn trào và vòng tay ấm áp ôm con vào lòng mỗi khi con đi về đến cổng. Mẹ đón con vào nhà và chăm sóc cho con từng li, từng tí. Tình thương bao la ấy, con xin nguyện khắc ghi trong trái tim mình. Dù ba mẹ không một lần nói ra nhưng con vẫn có thể cảm nhận được khi nhìn thấy những vết chân chim đã hằn sâu trên khóe mắt và mái tóc xanh ngày xưa nay đã lấm tấm bạc. Tất cả tình thương, sự hy sinh đó của ba mẹ cũng chỉ mong con an tâm sống đời tu và trung thành theo Chúa cho đến cùng.
Ba mẹ kính yêu của con, cám ơn ba mẹ thật nhiều bởi sự đồng hành, nâng đỡ, khuyên bảo và động viên tinh thần thật quí báu mà ba mẹ đã dành cho con. Nhất là trong những thăng trầm và thử thách của đời tu khi con cảm thấy mệt mỏi, chán chường, muốn buông xuôi bỏ cuộc. Qua những lần như thế, con nhận ra rằng chỉ có gia đình là trạm dừng bình an nhất, chỉ có tình thương của ba mẹ là hành trang tuyệt vời nhất giúp con luôn vững bước tiến lên.
Con cũng muốn mượn cơ hội này để nói lên lời xin lỗi chân thành của con về những vụng dại, ương bướng đã nhiều lần làm cho ba mẹ phải phiền lòng và lo lắng. Xin lỗi ba mẹ vì con chưa sống đời tu ngoan hiền và thánh thiện như ba mẹ ước mong.
Hành trình phía trước của con vẫn còn đó những chông gai, sỏi đá đòi con phải mạnh mẽ, can trường hơn. Xin ba mẹ tiếp tục đồng hành cùng con và giúp con hoàn trọn hiến lễ đời mình. Con sẽ mãi mãi khắc ghi lời dặn của ba mẹ là “Đừng sợ gì cả”. Đừng sợ vì có Chúa con sẽ làm được mọi sự, đừng sợ vì có ba mẹ luôn ở bên con. Xin Thiên Chuá là người Cha hằng yêu thương và nhân ái ban cho gia đình mình luôn được bình an, mạnh khỏe và hạnh phúc. Xin thương giữ gìn ba mẹ của con trong tình yêu bao la của Ngài.
Con gái của ba mẹ
Maria Diệu Huyền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét