Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

Giọt nước giữa đời

Đấng Tạo Hoá đã dựng nên con người, đất trời, thiên nhiên cùng muôn loài thọ tạo khác. Trong tình yêu, Ngài cho tôi được thành hình. Như giọt nước bé nhỏ tôi được lớn lên giữa biển đời, ít người biết đến, nhưng được hoà nhịp với mọi người, được sống và tận hưởng những ân lộc Ngài ban.
Khởi đi từ tình yêu, dẫu tôi chỉ là giọt nước cỏn con, nay được Đấng Tạo Hoá nhìn tới, Ngài đã đi bước trước và yêu tôi cách đặc biệt. Rồi một ngày Ngài âm thầm tách tôi ra khỏi biển đời, đưa tới nơi Ngài muốn, nơi tôi chẳng ngờ. Thật hạnh phúc biết bao khi chỉ là một giọt nước mong manh giữa đời, tôi đã được “ở trong nhà Ngài”. Nơi đây, tôi học biết về Ngài, học cách yêu Ngài qua đời sống hằng ngày. Ngài cùng tôi ra sức học, học tất cả vì lòng yêu mến. Ngài yêu thương và luôn đồng hành với tôi trong những bước chập chững đầu đời với sự đơn sơ, thánh thiện cùng những ngây ngô, khờ dại. Tình yêu của Ngài càng dâng cao, niềm hạnh phúc trong tôi càng tràn đầy.
Yêu và yêu, một lần nữa Ngài đã tách tôi ra để tôi được sống gần Ngài hơn. Còn hạnh phúc nào bằng! Tôi hân hoan cùng với các chị em bước vào Năm Sa Mạc (Năm Tập), là năm hồng ân, đồng thời cũng là năm tôi sống tương quan với Ngài cách mật thiết hơn. Trong Ngài, tôi nhìn lại đời mình, xác định rõ mục đích và đối tượng mình theo là ai?
Quả thật, sa mạc tôi đang sống không phải là một khung trời chết hay một bãi cát hoang vu sợ hãi nhưng là một sa mạc thanh bình, sống động với những cảnh quang và con người thân thuộc. Ở đó, người người sống thánh thiện, yêu thương, san sẻ và cảm thông với nhau. Như mảnh đất khô cằn gặp mưa sa, mầm sống đức tin của tôi được đâm chồi nảy lộc, được lớn lên trong tình yêu của Ngài. Bên Ngài, cùng chị em tôi đã xây cho mình một căn nhà nội tâm, và chủ căn nhà đó chính là Ngài-Đức Giêsu- Đấng tôi chọn và là điểm tựa duy nhất cho tôi.
Nhìn lại những tháng ngày đã qua, tôi thấy mình nhận được quá nhiều từ bàn tay yêu thương quan phòng của Ngài, thế mà tôi chưa thật sự sống tốt để đáp lại tình thương đó. Và rồi với tình bao dung cao cả, Ngài không hề chấp nhất mà muốn tôi nối dài vòng tay yêu thương của Ngài khi tôi được Mẹ Hội Dòng sai đi để thực tập về đời sống cộng đoàn cũng như những đòi hỏi của ba lời khấn. Lần đầu tiên được sai đi, tách khỏi tổ ấm của gia đình Tập viện tôi không khỏi hoang mang, lo lắng và tôi đã đến bên Ngài. Một lần nữa tôi thỏ thẻ và Ngài đã động viên tôi: “Hãy can đảm và dựa vào Ta. Mọi sự Ta sẽ lo cho con. Vâng, khi đi vào thực tế, bận rộn với nhiều công việc, thời gian ở bên Ngài ít đi, và trên đường đời có không ít chông gai ngăn lối, với những khó khăn mà tự mình không thể vượt qua, cùng những rạn nứt trong tương quan giữa cộng đoàn đã nhiều lần làm tôi buồn chán và thất vọng. Tôi đã chùn chân và mong tìm về chốn nương tựa xưa, nơi có ba mẹ và những người thân yêu. Bởi những lúc đó tôi thấy Ngài thật vô hình, Ngài ở đâu xa vời vợi, tôi đã không thể nào cảm nhận được sự hiện diện của Ngài. Tôi cảm thấy điểm tựa của mình thật bấp bênh, mờ nhạt và tôi đã chao đảo. Nhưng không vì đó mà tôi đánh mất niềm tin của mình, tôi tin Ngài vẫn luôn yêu tôi. Ngài để mọi sự xảy ra là hầu sinh ích lợi cho bản thân tôi. Những biến cố ấy đã giúp tôi cảm sâu hơn tình Ngài qua ba mẹ, qua Hội dòng, qua những người chị em tôi đang sống. Nhờ sự động viên của mọi người, tôi thật sự được tiếp thêm sức mạnh để vững vàng tiến bước. Để từ đó tôi hiểu rằng: con đường tôi đi là con đường sự thật, lối tôi đi là lối Chúa dẫn đường.
Giờ đây tôi hiểu rằng điểm tựa an toàn và bình an nhất của tôi chính là Ngài. Tạ ơn Ngài đã cho tôi có cha mẹ đã sinh thành, dưỡng nuôi tôi và là sứ giả nâng đỡ tôi, cho tôi cảm nhận được tình yêu Ngài qua tình yêu của con cái Ngài. Cảm tạ Ngài đã đưa tôi đến với Hội dòng, dẫn dắt tôi đến gần và được sống trong tương quan thân tình với Ngài hơn.
Vâng, còn gì hạnh phúc hơn là được tựa nương bên Ngài. Tôi sẽ cố gắng từng ngày để sống tốt hơn với những ân ban mà Ngài đã thương tặng.
Lạy Chúa, xin cho con luôn xác tín rằng: dù dòng đời có nhiều phong ba bão táp nhưng Ngài không bao giờ để con lẻ loi cô độc, Ngài sẽ luôn sánh bước bên con, là chỗ dựa khi con mệt mỏi và thất vọng. Vâng, con tin!
Là giọt nước bé nhỏ trong lòng bàn tay yêu thương của Ngài, con xin được mượn lời bài hát để gói trọn lời tri ân:“Con muốn cất cao bài ca cảm tạ, với muôn hồng ân Chúa đã thương ban. Con muốn hát vang tình Người bao la, khắp ngàn nơi trên thế giới, tình thương Người vững bền thiên thu. Tình thương Thiên Chúa cao vời, con xin dâng trót cuộc đời, bây giờ cho đến mai sau. Ngợi ca danh Chúa suốt đời, hy sinh hoà thắm tình nồng, kết thành bài ca tạ ơn”.
Sr. Maria Ngọc Nga

Không có nhận xét nào:

Người Tôi Yêu

Các bạn trẻ thân mến, Là phận nữ nhi, theo lẽ thường tình, lớn lên đến tuổi lấy chồng, ai cũng mong mình có được người bạn trai lý tưởng: Đẹ...