Chủ Nhật, 25 tháng 6, 2017

ANH YÊU EM

''Em hãy suy nghĩ kỹ! Một công việc với môi trường tốt và tiền lương hấp dẫn như vậy, em sẽ không kiếm được công việc thứ hai như vậy đâu”.

“Bé à, anh thực sự thương em! Anh đủ tự tin để dám chắc rằng sẽ cho em một chỗ dựa vững chắc cả về tinh thần lẫn vật chất. Nhưng anh tôn trọng quyết định của em, chỉ cần em hạnh phúc với lựa chọn của mình là anh vui rồi. Anh sẽ chờ, đến ngày em thực sự làm “cô dâu”, lúc đó anh sẽ tập quên em”.

“Tội nghiệp bố con, già rồi mà vẫn phải đi trút mủ cao su. Hôm qua bố con bị trượt chân ngã, nguyên xô mủ đổ lên người, chân tay thì bầm tím”.

“Em định học lên nữa, nhưng… Thôi, em đang làm thêm, em đang cố làm thêm giờ để kiếm tiền đóng học phí, em sẽ nói chuyện với chị sau nhé”.

“Mẹ nuôi con lại nhập viện, cứ bệnh tật suốt, con cầu nguyện cho mẹ con nhiều nhé”.

“Mẹ đỡ đầu con bị tai nạn, để lại ba đứa con nheo nhóc, đứa nhỏ nhất mới mấy tháng, tội nghiệp tụi nó lắm con à”.

“Từ lúc vào chủng viện đến giờ, anh xài hết nhiều tiền quá, học phí, sách vở, xăng cộ… Giá như em đi làm, kiếm nhiều tiền mỗi tháng cho anh một ít thôi, anh đỡ phải xin bố mẹ. Nhớ khi xưa anh vừa học vừa làm nuôi em ăn học, vất vả thật!”.

Nếu một ngày, bạn được nghe tất cả những câu nói đó, bạn sẽ suy nghĩ gì?

Một công việc đúng sở thích, môi trường tốt, tiền lương cao… chỉ cần cái chữ ký. Một mối tình nhẹ nhàng nhưng ấm áp, chân thật chỉ cần cái gật đầu. Những gánh nặng gia đình vẫn còn đó. Những trăn trở vẫn hằn lên khuôn mặt già nua cả một đời đã khổ cực vì con. Những thao thức vẫn gồng lên đôi vai bé nhỏ và trí óc còn non nớt của đứa em năm nhất đại học, khiến em già dặn hơn so với những bạn bè cùng trang lứa. Những lo toan vẫn đeo bám người anh dù anh đã giũ bỏ bụi trần phục vụ nhà Chúa…

Tôi nợ họ. Nợ họ cả một đời! 20 tuổi – cái tuổi đẹp nhất của đời người với biết bao hoài bão tươi đẹp. Tôi đang nắm trong tay vận mệnh của chính mình. Tôi đang đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời với đầy đủ hành trang đã chuẩn bị sẵn sàng. Tất cả đang mở rộng chào đón. Tương lai sẽ sáng sủa biết bao khi tôi đi trên con đường đầy hoa hồng đó, vừa đáp hiếu đáp tình.

Nhưng không! Tôi nghe theo tiếng gọi con tim và bỏ tất cả để theo “Anh”. Tôi từ bỏ gia đình; tôi khước từ công việc, tình yêu, bạn bè; tôi bỏ sau lưng những cuộc vui của tuổi trẻ… Tôi chọn “Anh”!

“Anh” luôn im lặng, “Anh” chưa bao giờ nói yêu tôi, “Anh” vui khi thấy tôi bị oan ức, bị khiển trách, và cũng chính “Anh” tạo ra những khổ cực đó cho tôi. “Anh” bắt tôi làm những việc mà tôi không thích, “Anh” dẫn tôi đến những nơi tôi không muốn đi, “Anh” ép tôi ăn những món tôi ghét, cho tôi sống cùng những người tôi không ưa… Người đời chê cười tôi đầu óc có vấn đề. Bạn bè tôi ngăn cản. Bố mẹ tôi thở dài.

Tôi vẫn cứ theo “Anh” không một lý do. “Anh ở đâu khi tôi buồn bực?”
“Anh” nhìn tôi, đôi mắt u sầu, giọt lệ nơi khóe mắt như chực trào mang theo nỗi đau, giọng nói thều thào, yếu ớt: “Anh yêu em trước khi em được tạo thành. Anh chuẩn bị cả thế giới này cho em. Những gì em có, em đạt được

“ Anh làm gì khi tôi khóc, tôi cười?”

Ngước nhìn “Anh”, “Anh” vẫn im lặng, vẫn khuôn mặt ấy – lạnh tanh không cảm xúc.“Anh” không ôm tôi, không cùng tôi cười, tôi khóc, cũng không một lời động viên hay an ủi.

“Tại sao “Anh” vẫn im lặng?”- tôi gào lên trong thất vọng tột đỉnh cùng nước mắt mặn chát. “Anh là ai và tôi là ai?”.

không phải của em mà là quà anh dành tặng em. Những gánh nặng, những khó khăn em gặp là anh muốn thử thách em, anh muốn em trưởng thành và lớn lên. Em trách anh im lặng, vô cảm nhưng thật ra anh luôn lắng nghe, luôn cùng em đồng hành trên mọi nẻo đường. Những lúc em tưởng chỉ có một mình nhưng lúc đó anh đang bế em trên đôi tay của mình để cùng vượt qua những hố sâu, những vũng lầy. Tất cả những việc anh làm đều muốn tốt cho em. Không phải em chọn anh mà là anh chọn em trước. Em yêu anh, em tưởng yêu nhiều lắm nhưng thật ra anh yêu em hơn ngàn lần em tưởng tượng. Người đời tặng cho em một món quà, em đã cảm động rớt nước mắt. Nhưng em biết không? Em chưa một lần rớt nước mắt vì Người đã chịu chết vì yêu em. Anh luôn ở đó, chờ em, đợi em, nhưng em luôn mải mê, quay cuồng với những lời nói giả tạo, nịnh hót. Chỉ khi em buồn, em mới chạy đến cùng anh. Anh vui lắm vì có em ở bên cạnh, nhưng anh càng buồn hơn khi biết rằng em đến chỉ để trách móc, để phàn nàn, kêu ca. Anh đau, đau lắm! Em đã bao giờ đặt em vào tâm trạng của anh chưa…?

Bất chợt “Anh” nở nụ cười hiền dịu và vòng tay ôm lấy tôi: “Nhưng em yên tâm, anh tha thứ cho em hết rồi, em chỉ cần biết điều này là: “ANH YÊU EM”!.

Bồ câu trắng

Không có nhận xét nào:

Người Tôi Yêu

Các bạn trẻ thân mến, Là phận nữ nhi, theo lẽ thường tình, lớn lên đến tuổi lấy chồng, ai cũng mong mình có được người bạn trai lý tưởng: Đẹ...