Tôi là một làn gió nhè nhẹ. Tôi không phải là Thần Khí của Thiên Chúa nhưng tôi mang thần khí của Ngài. Tôi đang đi tìm những chứng nhân của đức tin. Đó là những con người dám yêu Thiên Chúa. Tôi lướt qua biết bao vị anh hùng đức tin trong lịch sử và tôi dừng lại nơi những con người sống đời thánh hiến.
Nép mình vào vách tường Nhà nguyện, tôi hỏi bức Vách:
– Ai vậy bạn? Họ là những ai?
Vách Nhà nguyện suỵt tôi, nói khẽ:
– Nhè nhẹ chứ! Đó là những người được thánh hiến. Họ “bén rễ sâu trong gương sống và giáo huấn của Chúa Kitô”[1]. Họ đang cầu nguyện. Họ đang chuyện vãn với Thiên Chúa, Đấng mà họ yêu mến và tôn thờ. Các vị ấy ngày ngày, giờ giờ vẫn luôn trầm lắng bên Thánh Thể.
– Họ nói gì với Thánh Thể?
– Tôi thấy họ cứ âm thầm, im lặng, đăm chiêu chiêm ngắm. Có lúc tôi thấy họ hát vang, nét mặt bình an và rất sốt sắng khiến tôi muốn vỡ tan ra với những lời kinh ngợi khen Thiên Chúa. Họ ngợi khen Chúa bằng chính Lời của Chúa với sự âm thầm nhỏ bé của thân phận. “Họ cùng tiến lên và giúp nhau bước đi trong đời sống tâm linh”[2].
– Bạn có nghe Chúa nói gì với họ không?
– Tôi không biết Thiên Chúa nói gì với họ, nhưng tôi thấy Ngài ngỏ với họ như với bạn hữu[3] và họ sẵn sàng hiến dâng cùng ký thác trọn vẹn cho Ngài “qua một sự thánh thiện đặc biệt”[4].
– Ai vậy bạn? Họ là những ai?
Vách Nhà nguyện suỵt tôi, nói khẽ:
– Nhè nhẹ chứ! Đó là những người được thánh hiến. Họ “bén rễ sâu trong gương sống và giáo huấn của Chúa Kitô”[1]. Họ đang cầu nguyện. Họ đang chuyện vãn với Thiên Chúa, Đấng mà họ yêu mến và tôn thờ. Các vị ấy ngày ngày, giờ giờ vẫn luôn trầm lắng bên Thánh Thể.
– Họ nói gì với Thánh Thể?
– Tôi thấy họ cứ âm thầm, im lặng, đăm chiêu chiêm ngắm. Có lúc tôi thấy họ hát vang, nét mặt bình an và rất sốt sắng khiến tôi muốn vỡ tan ra với những lời kinh ngợi khen Thiên Chúa. Họ ngợi khen Chúa bằng chính Lời của Chúa với sự âm thầm nhỏ bé của thân phận. “Họ cùng tiến lên và giúp nhau bước đi trong đời sống tâm linh”[2].
– Bạn có nghe Chúa nói gì với họ không?
– Tôi không biết Thiên Chúa nói gì với họ, nhưng tôi thấy Ngài ngỏ với họ như với bạn hữu[3] và họ sẵn sàng hiến dâng cùng ký thác trọn vẹn cho Ngài “qua một sự thánh thiện đặc biệt”[4].
***
Những con người ấy rời khỏi nguyện đường. Bước chân của họ thênh thang nhưng trang nghiêm và xác tín. Tôi ngửi thấy hương thơm của sự thánh thiện toát ra trên nét mặt và cung cách của họ. Thiên Chúa của họ khiến họ trở nên như thế. Tôi cuốn theo bước chân họ đến khu sinh hoạt. Tôi hỏi Quạt Máy:
– Họ sẽ làm gì?
– Họ kể cho nhau những câu chuyện sứ vụ, những cảm nghiệm đời tu, những nỗi khó khăn vất vả của nhân loại, những sự chỉ dẫn cho nhau trong đời thánh hiến và cả giúp nhau khắc phục những lỗi lầm. Nhiều lắm!
– Anh thật hạnh phúc khi sống nơi đây và được phục vụ những con người tuyệt vời này!
– Tôi cho họ cảm giác mát nhưng vẫn thua những làn gió mát do chính họ tạo ra.
– ??!!
– Bởi họ biết xoa dịu những lao nhọc trong công tác của nhau. Họ làm vui lòng nhau và mang lại cho nhau những làn gió mát trong tâm hồn, nơi tôi không thổi vào được. Đó là những làn gió của sự cảm thông, vui vẻ và sẻ chia. Những con người ấy biết thông truyền cho nhau tình yêu dịu dàng của Thiên Chúa, thứ tình yêu làm cho người ta phấn chấn, mạnh mẽ và có khả năng làm được tất cả vì có Chúa ở cùng họ. Đây cũng là một sự thể hiện và làm chứng cho việc “phụng sự Đức Kitô cách hoàn hảo hơn, là nguồn lực quí giá trong đời sống hằng ngày”[5]. Anh cứ rảo khắp khu nhà sẽ thấy.
– Họ sẽ làm gì?
– Họ kể cho nhau những câu chuyện sứ vụ, những cảm nghiệm đời tu, những nỗi khó khăn vất vả của nhân loại, những sự chỉ dẫn cho nhau trong đời thánh hiến và cả giúp nhau khắc phục những lỗi lầm. Nhiều lắm!
– Anh thật hạnh phúc khi sống nơi đây và được phục vụ những con người tuyệt vời này!
– Tôi cho họ cảm giác mát nhưng vẫn thua những làn gió mát do chính họ tạo ra.
– ??!!
– Bởi họ biết xoa dịu những lao nhọc trong công tác của nhau. Họ làm vui lòng nhau và mang lại cho nhau những làn gió mát trong tâm hồn, nơi tôi không thổi vào được. Đó là những làn gió của sự cảm thông, vui vẻ và sẻ chia. Những con người ấy biết thông truyền cho nhau tình yêu dịu dàng của Thiên Chúa, thứ tình yêu làm cho người ta phấn chấn, mạnh mẽ và có khả năng làm được tất cả vì có Chúa ở cùng họ. Đây cũng là một sự thể hiện và làm chứng cho việc “phụng sự Đức Kitô cách hoàn hảo hơn, là nguồn lực quí giá trong đời sống hằng ngày”[5]. Anh cứ rảo khắp khu nhà sẽ thấy.
Tôi mon men đi dạo vài nơi. Họ không là những con người tầm thường nhưng kỳ thực họ là người. Họ sống bởi một Thần Khí từ nơi cao. Họ thân ái chan hòa. Họ đơn sơ sâu lắng. Họ được hướng dẫn bởi Tình Yêu rất phi thường và tuyệt hảo nên đời sống họ mới như thế. Quả thực, chính nơi đời sống đức ái huynh đệ của họ là dấu chỉ cho mọi người nhận biết họ là môn đệ của Đức Giêsu[6]. Tôi thực sự không biết diễn tả thế nào, do đó tôi im lặng ngắm nhìn. Thiên nhiên và vũ trụ cũng lặng im để chiêm ngưỡng họ.
***
Tiếng cọc cạch của xe đạp làm tôi choàng tỉnh. Tiếng chim hót trong trẻo gọi với lại đằng sau:
– Họ đi giảng dạy Lời của Thiên Chúa mà họ đã nghe, đã cảm nghiệm, và đã sống cho những người khác. Họ nâng đỡ những người yếu kém và tội lỗi, trao cho họ tình thương mà họ đã lãnh nhận từ chính Nguồn Tình Yêu. “Đời sống chứng tá của họ biểu dương trước mắt mọi người địa vị thượng đẳng của tình yêu Thiên Chúa”[7]. Đi nào! Tôi sẽ chỉ cho anh thấy.
– Bạn đang gọi tôi à?
– Anh nhìn đi! Thực sự đời sống của họ không bằng phẳng, trơn tru, không đi trên nhung lụa. Thế nhưng càng trong gian khổ lớn lao, họ càng làm sáng lên tình yêu họ dành cho Đức Kitô: “Trong những vất vả khổ sở ấy, nhỏ hay lớn, lòng sốt sắng nội tâm làm cho họ nhận ra tình yêu của Đức Kitô và giúp họ đón nhận với đức tin và lòng yêu mến”[8],
– Họ đi giảng dạy Lời của Thiên Chúa mà họ đã nghe, đã cảm nghiệm, và đã sống cho những người khác. Họ nâng đỡ những người yếu kém và tội lỗi, trao cho họ tình thương mà họ đã lãnh nhận từ chính Nguồn Tình Yêu. “Đời sống chứng tá của họ biểu dương trước mắt mọi người địa vị thượng đẳng của tình yêu Thiên Chúa”[7]. Đi nào! Tôi sẽ chỉ cho anh thấy.
– Bạn đang gọi tôi à?
– Anh nhìn đi! Thực sự đời sống của họ không bằng phẳng, trơn tru, không đi trên nhung lụa. Thế nhưng càng trong gian khổ lớn lao, họ càng làm sáng lên tình yêu họ dành cho Đức Kitô: “Trong những vất vả khổ sở ấy, nhỏ hay lớn, lòng sốt sắng nội tâm làm cho họ nhận ra tình yêu của Đức Kitô và giúp họ đón nhận với đức tin và lòng yêu mến”[8],
***
Tôi bị cuốn hút bởi đời sống của những con người được Thiên Chúa thánh hiến. Tôi đã thấy nơi họ “dấu chỉ trung thực về Đức Kitô trong thế giới. Đời sống của họ phản ánh lý tưởng họ tuyên xưng, khi xuất hiện như là những dấu chỉ sống động của Thiên Chúa”[9]. Những con người ấy cách nào đó “đã gieo vào lòng ta và vào lòng Giáo hội một niềm hy vọng lớn lao”[10] một sự thúc đẩy quý hóa trong công cuộc tìm kiếm thánh thiện.
Tôi là Gió. Tôi muốn mang hình ảnh của họ đến muôn nơi.
Tôi là Gió. Tôi muốn mang hình ảnh của họ đến muôn nơi.
Têrêsa Mai Hường
[1] ĐỨC THÁNH CHA GIOAN PHAOLÔ II, Tông huấn Vita Consecrata, s.1
[2] ĐỨC THÁNH CHA GIOAN PHAOLÔ II, Sđd, s.94
[3] x. Xh 33, 1; Ga 15, 14-15
[4] ĐỨC THÁNH CHA GIOAN PHAOLÔ II, Sđd, s.1
[5] ĐỨC GIÁO HOÀNG PHAOLÔ VI, Tông ThưEvangelica Testificatio, s.1
[6] ĐỨC THÁNH CHA GIOAN PHAOLÔ II, Tông Thư Redemptionis Donum, s.15
Ga 13,35
[7] ĐỨC GIÁO HOÀNG PHAOLÔ VI, Tông ThưEvangelica Testificatio, s.1
[8] ĐỨC GIÁO HOÀNG PHAOLÔ VI, Tông ThưEvangelica Testificatio, s. 30
[9] ĐỨC THÁNH CHA GIOAN PHAOLÔ II, Sđd, s.25
[10] ĐỨC GIÁO HOÀNG PHAOLÔ VI, Tông ThưEvangelica Testificatio, s.1
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét