Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

Hạnh phúc vì...

Tìm một con đường, tìm một lối đi, ngày qua ngày đời nhiều vấn nghi – Lời bài hát “và con tim đã vui trở lại” của Đức Huy – dường như là quy luật tự nhiên của mỗi con người hiện hữu trên trái đất này. Họ sẽ không thể nào sống nếu ngày mai họ không tìm ra cho mình một con đường để đi, một lý tưởng, một mục tiêu nào đó để sống. Tất cả sẽ ra sao nếu thế giới này không mục tiêu, không lý tưởng!
Con đường của bạn, của tôi sẽ chẳng thể nào giống nhau. Nhưng có một điều hiển nhiên rằng, ta sẽ hạnh phúc khi đi trọn con đường mình của mình. Con đường nào cũng có chông gai, con đường nào cũng có đau khổ, nhưng vì sao ta vẫn bước tiếp trên con đường đã chọn? Phải chăng ta biết rằng: “Qua đau khổ sẽ có hạnh phúc, qua gai nhọn sẽ được hương sắc hồng tuyệt đẹp”. Đời thánh hiến không nằm ngoài quy luật trên. Nhưng chính trong đau khổ con người cũng tìm thấy niềm vui và hạnh phúc. Nếu nói đời tu là chuỗi ngày đau khổ, chắc rằng sẽ không ai dám theo. Nhưng vì muốn cảm nếm hương vị tình yêu, hương vị hạnh phúc, hương vị nước Trời mà đã không ít người dám dấn thân.
Hạnh phúc đâu phải do có tiền rừng bạc bể nhưng có nhiều khi hạnh phúc lại có trong tầm tay của người chấp nhận sống nghèo. Họ hạnh phúc bên chiếc xe đạp kêu lọc cọc mỗi khi chạm chân vào. Họ hạnh phúc khi sử dụng những mẩu giấy vụn, những tấm lịch của năm trước để biến chúng thành những bức thư pháp, những giấy ghi chú thích đáng yêu để khích lệ ai đó trong lúc gặp thử thách hay buồn sầu. Họ hạnh phúc khi sử dụng những lọ thủy tinh đựng nước uống thay vì những bình thủy tinh kỳ công tuyệt đẹp. Để rồi, họ tận hưởng những ngụm nước ngọt ngào chứa đầy hy sinh dâng Chúa. Họ còn hạnh phúc khi nhận một chiếc giỏ của một ai đó đã dùng mà còn cho là thật may và hạnh phúc vì mới hôm qua chiếc giỏ mười mấy năm bên mình đã đứt quai mà khó lòng may lại do những đường may cũ chồng chéo lên nhau. Họ hạnh phúc vì thấy những vết trầy xước, những đường mòn của đế guốc, những chiếc quai lỏng lẻo của đôi giầy… Họ nhận ra rằng, họ cũng theo Chúa được khá lâu rồi ấy chứ. Họ hạnh phúc vì đôi lúc nhu cầu cá nhân chính đáng họ cũng chưa được đáp ứng. Họ hạnh phúc vì được chia sẻ với Đấng “không có chỗ tựa đầu”.
Hạnh phúc là khi chính mình khát khao sống trong sạch. Niềm vui của một người nói lời xin lỗi và được chấp nhận khi được nhân lên gấp triệu lần cũng chưa bằng niềm vui của người nhận ra mình được Chúa yêu thương tha thứ. Họ hạnh phúc khi biết rằng Chúa đã yêu thương tha thứ – và giúp họ sống trong sự tha thứ ấy. Và họ sẽ hạnh phúc tuyệt vời khi ngày qua ngày họ lại càng nên giống Chúa hơn, hơn và hơn nữa.
Maria Tô Linh
Thỉnh sinh

Không có nhận xét nào:

Người Tôi Yêu

Các bạn trẻ thân mến, Là phận nữ nhi, theo lẽ thường tình, lớn lên đến tuổi lấy chồng, ai cũng mong mình có được người bạn trai lý tưởng: Đẹ...