Thứ Năm, 30 tháng 3, 2017

Viết Cho Em

Em thân mến, Tôi đang chuẩn bị đi đến nhà nguyện để tham dự giờ kinh chiều thì nhận được điện thoại của em. Nhấc máy lên, tôi biết ngay em là một cô gái trẻ. Giọng nói của em nghe thanh thoát và dễ thương.
Tôi vừa mới dứt lời chào, thì em đã nói ngay: “Thưa thầy, con xin lỗi nếu như đã làm phiền thầy, thực sự con không biết phải làm gì nữa!” Sau đó, tôi nghe em khóc. Em khóc thật nhiều, đến nỗi em không nói thêm được lời nào cho tới khi tôi trấn tĩnh em: “Thầy hiểu, em cứ nói những gì em muốn, thầy đang lắng nghe”. Em im lặng. Ít giây sau, em nói: “…Con khổ lắm thầy ạ, mọi người đã ruồng bỏ con vì con chưa có chống mà đã có thai… Con không muốn phá bỏ đứa bé mà con đang mang trong bụng. Con muốn đứa con của con được làm người và sống hạnh phúc như bao đứa trẻ khác…” Tôi vẫn im lặng để nghe em nói. Em nói thật nhiều. Tôi cũng nghe thật nhiều.
Sau khi lắng nghe em, tôi đã biết được ít nhiều về em.
Số là cách đây chưa đầy một năm, em đem lòng yêu một anh chàng mà trước đó em không hề biết. Gặp nhau, em và anh ấy làm quen với nhau cách tình cờ. Và thời gian trôi đi, anh ấy nói thương em, muốn cưới em làm vợ. Mọi sự diễn ra thật nhanh. Anh ấy vẫn thương em, vẫn luôn quan tâm tới em. Em tin tưởng anh ấy. Và rồi, em cũng đã “cho” anh ấy tất cả. Thế là : “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”. Nhưng đối với em, lửa gần rơm mới chỉ được mấy ngày thôi mà đã cháy! Em đã có bầu với anh ta. Thế nhưng, mọi sự đã thay đổi khi em có bầu. Giờ đây, em không còn được nghe anh ấy nói : “anh yêu em, anh muốn cưới em làm vợ…”, bởi vì ngày em thông báo với “người yêu” của em về đứa con của “chúng mình” thì cũng là lúc anh ấy ra đi. Đi đâu em không biết. Nhưng đã bốn tháng nay em không thấy anh về. Em đau khổ. Em dằn vặt lương tâm. Tinh thần em sa sút… Và em, từ một cô giáo dạy mầm non đã trở thành một cô gái đi lang thang nay đây mai đó.

Nhưng may mắn thay, em ra đi không phải vì thất vọng, nhưng ra đi vì một “lý tưởng” cao đẹp. Em nói với tôi: em sẵn sàng đi đến một nơi nào đó nếu như ở đó có một người nhận nâng đỡ em trong thời kỳ mang thai và sinh nở. Em sẵn sàng làm tất cả vì em muốn đứa con của em được an toàn…

Và tôi vẫn không quên lời em nói với tôi: “Con muốn đứa con của con được làm người, thầy ạ”.

*
* *


Em rất thân mến,

Tôi có khá nhiều điều để nói với em. Nhưng trong những ngày này, ngày mà Giáo hội đang chuẩn bị mừng Lễ Giáng Sinh, tôi chỉ muốn cùng em nói về việc “làm người”.

Làm người. 

Thật là tuyệt vời khi được làm người phải không em. Thế mà trong trên thế giới hôm nay, có biết bao con người đang bị bách hại. Em, em đang muốn đứa con của em được làm người để sống kiếp người. Thế nhưng mỗi ngày, chỉ riêng đất nước Việt Nam chúng mình đây thôi cũng có biết bao đứa trẻ vô tội bị giết. Những đứa trẻ ấy bị tước đoạt quyền được sinh ra, quyền được sống. Trong khi đó, chúng ta biết rằng Kinh Thánh đã hơn một lần nói: "Con chưa thành hình mắt Ngài đã nhìn thấy con"(Tv 139,16). Còn Đức Giáo Hoáng Gio-an Phao Lô II trong Thông Điệp “Tin Mừng Sự Sống” cũng đã nói:

“Trong tất cả tội ác mà con người có thể thưc hiện chống lại sự sống, sự phá thai do cố ý gây ra biểu thị những đặc trưng làm cho nó đặc biệt nghiêm trọng và đáng kết tội. Công đồng Vatican II đã định nghĩa nó như "một tội ác ghê tởm", cùng một lúc với tội giết trẻ sơ sinh”. (Số 54)


Giáo huấn còn đó, lời dạy đã vang lên. Thế mà ngày hôm nay, vẫn có những con người đang sống một cuộc sống không biết yêu thương, thậm chí họ đang tìm đến với “tội ác ghê tởm”.


*
* *

Em thân mến,

Lễ Giáng Sinh đã tới. Đây là biến cố quan trọng mà các Thiên Thần đã loan báo: Đấng Cứu Độ đã Giáng Sinh trong thành Đavít. Một biến cố rất đáng để “đến mà xem”.

Ở đây, nơi biến cố này, luôn vang vọng những lời mời gọi. Mời gọi chúng ta đến để cảm nghiệm tình yêu thương vô bờ bến của Thiên Chúa. Ngài đã yêu thương chúng ta đến nỗi đã sai Con của Ngài xuống thế làm người và ở với chúng ta. Tình yêu thương mà em và tôi phải coi đó là một huyền nhiệm: huyền nhiệm trong niềm hân hoan, huyền nhiềm trong sự im lặng: im lặng của sự vô hạn nhưng lại nói lên tất cả, biểu lộ tất cả.

Trong máng cỏ, Hài nhi Giê-su ở đó, thật lặng thầm, chẳng nói chẳng rằng. Thế nhưng, sự lặng thầm đó lại là một thứ ngôn ngữ tuyệt vời. Ngôn ngữ của tình yêu, ngôn ngữ của sự cứu chuộc. Và trong suốt hành hành trình của Ngài ở trần gian, Ngài đã biểu lộ tất cả những điều đó. Ngài đã rao giảng. Và, Ngài muốn em và tôi cùng mọi người phải kể lại, phải tường thuật, phải loan báo: loan báo tình yêu thương, loan báo sự công chính và loan báo quyền làm người của con người…

Em,
Khi viết những tâm tình này cho em, tôi nhận thấy từ hang đá nghèo hèn, nơi Chúa Giáng Sinh, phát ra những lời mời gọi của sự cao quý và lặng thầm:

- Hãy đi như người bố ngày ngày đạp chiếc xe đạp đến các công trình xây dựng để xin làm phụ hồ và kiếm chút tiền cho con cái ăn học.

- Như người mẹ từng ngày với những quẳng gánh trên vai, âm thầm lặng lẽ, không quản ngại khó khăn để kiếm thêm lương thực dưỡng nuôi con cái.

- Như những nữ tu ngày đêm âm thầm lặng lẽ phục vụ trong bệnh viện, trung tâm dưỡng lão, trại mồ côi.

- Và như em, một người mẹ đang hằng ngày muốn con mình được làm người và lo cho hạnh phúc của nó…


Quả vậy, lời thì thầm trong biến cố Giáng Sinh còn vang vọng mãi, bên tai em, bên tai tôi và bên tai mọi người. Vang lên trong lời nói, trong cử chỉ, hành động và nhất là trong tâm hồn chúng ta.

*
* *


Thiên Chúa làm người và ở giữa chúng ta. Ngài đã âm thầm đến với con người trong đêm đông giá rét, để chia sẻ kiếp làm người với chúng ta. Đặc biệt, Ngài đến với những nỗi đau nơi những đứa trẻ bị sát hại ngay từ trong bào thai, để xoa dịu nỗi đau của họ. Ngài cũng đã âm thầm đến với những mảnh đời bất hạnh, khổ đau và bầm dập để ủi an và nâng đỡ họ... Và Ngài đã đến để yêu thương chúng ta, cho dù chúng ta là nhưng người thân mang đầy tội lỗi...


Cuối cùng, tôi muốn nói lời cám ơn em. Cám ơn vì em đã gọi cho tôi, vì bài học của sự yêu thương, bài học của sự tôn trong sự sống, và bài học của sự yêu mến hình ảnh của Thiên Chúa nơi con người mà em đã chia sẻ.

Cầu chúc em luôn đứng vững để cho dù cuộc đời có trái ngang, có thách đố bao nhiêu nhưng em vẫn có thể vượt qua được trong sự thật và tin yêu.
Và, hãy cậy trông vào Chúa vì muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương, em nhé!


 
Fx. Phan Dương

Tâm sự của kẻ nghiện Sex (Phần II -phần cuối)

Để thoát khỏi căn bệnh nghiện Sex, tôi phải bước vào cuộc chiến đấu thực sự với bản thân mình. Dưới đây là cách mà  Cha linh hướng đã chỉ cho tôi để giúp tôi hóa giải cái tính dục mạnh mẽ  của...

Như đã hứa ở phần trước, trong phần này tôi sẽ nói cho bạn biết cách Chúa đã dùng qua bàn tay của Cha linh hướng để giúp tôi thoát khỏi căn bệnh nghiện Sex. Kể từ đây, bức tranh cuộc đời tôi đã có những vệt màu sáng tươi hơn.

 Trong một lần đi lễ ở Thái Hà, tôi được nghe Cha linh hướng giảng về việc trừ quỷ mà tôi thì lại đang gặp một số vấn đề về tâm linh mà chưa biết hỏi ai.  Sau thánh lễ, tôi đến gặp Cha để hỏi về vấn đề tâm linh của mình nhưng tôi thực sự không ngờ rằng Cha lại hỏi những điều dường như chẳng liên quan. Cha hỏi về quá khứ của tôi như thế nào? Có bị lạm dụng không? Có xem Sex không? .. Tôi thực sự rất sợ hãi và xấu hổ vì phải kể cho Cha nghe câu chuyện của mình. Lần đầu tiên trong đời tôi nói cho một người xa lạ về con người tội lỗi  của mình mà tôi đã cố gắng che đậy bấy lâu  nay.  Cha nói tôi đến tĩnh tâm để Cha giúp tôi cách thoát ra khỏi Sex cũng như truy tìm nguyên nhân về những vấn đề tâm linh mà tôi đang mắc phải .
 Đến kỳ nghỉ hè (2014)  tôi đến gặp Cha xin tĩnh tâm. Cha không đi thẳng vào vấn đề của tôi mà lại dạy cho tôi cách cầu nguyện trước. Cầu nguyện với Ba Ngôi Thiên Chúa, với Đức Mẹ và các Thánh. Từ trước đến nay chưa bao giờ tôi cầu nguyện như Cha dạy cả, cầu nguyện nhưng lại là tâm sự và kể cho Chúa nghe tất cả mọi điều trong lòng mình. Tôi đã coi Chúa là một người bạn thực sự và nói hết nỗi lòng của tôi cho Chúa nghe mà chẳng hề cảm thấy ngượng ngùng gì cả. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm nghiệm được sự hiện diện của Thiên và nhận ra tình yêu Chúa dành cho tôi cho dù tôi chẳng hề xứng đáng để được yêu thương  như thế. Tôi thấy mình thật may mắn là hạnh phúc. Cái cảm giác hạnh phúc lâng lâng dâng trào trong tim  một niềm vui sướng đến lạ kỳ mà tôi gọi đó là một “niềm vui lạ”. Nó khác hoàn toàn cái cảm giác hạnh phúc ảo được xây dựng trên một tình yêu tội lỗi của tôi trước đây.
Sau khi tôi học được cách nói chuyện với Chúa và ý thức hơn về sự hiện diện và tầm quan trọng của Chúa Thánh Thần trong mỗi việc làm của mình, Cha linh hướng giúp tôi cai nghiện Sex. Cha nói với tôi: “Con hãy kể lại cho Chúa Thánh Thần nghe sự thật về con người trần trụi của mình bằng cách viết lại tất cả những gì  con  đã làm trong hai năm trở lại đây”. Đây là cách Cha giúp tôi xả rác Sex trong đầu mình. Tôi phải viết ra hết  tất cả và khi kỹ càng chi tiết bao nhiêu thì tôi sẽ được giải thoát bếnh nhiêu vì khi tôi viết ra như thế, tôi  sẽ không còn bị những thứ đó điều khiển nữa.


Tôi phải viết lại chi tiết từng câu truyện Sex đã đọc, miêu tả lại từng hình ảnh, từng bộ phim đen đã xem và nhất là viết về tình yêu sặc mùi tình dục kia. Tôi đã nói những gì? Đã làm những gì? Làm như thế nào? Cảm xúc ra sao ?…  phải viết ra hết. Nói thì dễ dàng nhưng đến  khi thực hiện thì thật sự là kinh khủng. Tôi có thể xem phim, có thể làm các chuyện bậy bạ đó nhưng nói tôi phải viết ra cho người khác đọc thì không thể. Bạn thử hình dung bây giờ mang hết những cái xấu xa  của mình kể cho người khác thì sẽ thế nào? Hơn nữa nó lại là vấn đề hết sức tế nhị mà mình muốn che đậy thì giờ phải phơi bày ra. Sự xấu hổ, tủi nhục và mặc cảm tội lỗi xâm chiếm lấy tâm hồn tôi, và hơn  hết đó chính là sự ngăn cản của ma quỷ, chúng tìm mọi cách không cho tôi viết ra để khống chế và điều khiển tôi nô lệ cho chúng. Mỗi lần cầm bút là tay run cầm cập, tim đập loạn xạ,  thở không ra hơi. Cảm giác sợ hãi tột độ bao trùm lên tôi giống như tôi sắp bước lên máy chém vậy. Tôi không thể viết những thứ nhơ nhớp đó ra được, tôi không thể,... Chưa bao giờ tôi thấy bản thân mình khốn nạn như lúc này, những tội lỗi dơ bẩn  được thực hiện trong bóng tối thì giờ đây phải đào bới lên và phơi bày ra ánh sáng cho mọi người biết. Tôi cảm thấy xấu hổ, tôi không thể viết ra....
Tôi đã không thể viết được một chữ nào cho đến khi tôi sấp mình cầu nguyện với Chúa Thánh Thần và xin Ngài ban ơn thêm sức cho tôi vì tự sức tôi chẳng thể làm được. Thật kỳ lạ là lúc trước tôi đã rất sợ hãi không viết nổi nhưng khi có Chúa Thánh Thần thêm sức tôi không còn sợ nữa và viết ra hết tất cả. Trước đây càng muốn che giấu bao nhiêu thì bây giờ tôi càng viết kỹ càng và chi tiết hơn bếnh nhiêu. Những lần đi nhà nghỉ để đụng chạm thân xác, những bộ phim đen, những hình ảnh đồi trụy, những câu truyện  Sex đã đọc được tua lại trong trí óc của tôi. Tất cả những lời nói ,hành động, và việc làm tôi viết lại tất cả không giấu một chút nào. Thế nhưng đó chỉ dừng lại ở mức độ viết ra mà thôi, khi đem nộp cho Cha linh hướng thì mới thực sự kinh khủng...


 Tôi có thể kể cho Chúa nghe về con người tội lỗi của mình nhưng khi đối diện với Cha là người hướng dẫn cho tôi thì tôi không thể giữ thăng bằng được. Đôi chân như muốn rụng rời ra, cả người run lên bần bật, tôi không dám nhìn Cha mà cúi gằm mặt xuống bàn, chỉ muốn có khe nẻ mà chui xuống đất. Chưa bao giờ  tôi cảm thấy tủi hổ và nhục nhã như thế này, tôi cười nhạo chính con người dơ ráy bẩn thỉu của mình, nước mắt cứ thế tuôn rơi ròng ròng, tôi không hiểu vì sao tôi khóc nữa. Đôi tai tôi ù đi chẳng còn nghe rõ những gì Cha khuyên bảo. Dường như tôi biến thành một con người khác hoàn toàn không còn là tôi nữa. 
Tôi cứ ngỡ như vậy là xong, chỉ cần Cha ban cho tôi bí tích hòa giải nữa là tôi được giải thoát thế nhưng không đơn giản như vậy. Tất cả những thứ tôi viết ra chỉ là hai năm trở lại đây mà thôi nó chỉ là phần ngọn của đống rác Sex khổng lồ trong tôi, sau khi cắt bỏ được phần ngọn rồi thì phải đào bới hết phần gốc lên, có nghĩa là tôi lại phải viết một lần nữa tất cả thế giới Sex trong tôi từ thủa bé tới hai năm trước. Viết hết tất cả những gì tôi đã làm, đã nghe , đã xem, đã tưởng tượng,.. Không những Sex xuất phát từ bản thân tôi mà cả về khách quan, chịu tác động của người khác như thế nào? Chịu ra làm sao?  Không chỉ của con người mà kể cả của con vật tôi cũng phải viết ra hết. Nói chung là tất cả những gì liên qua đến Sex được tôi thu vào trong mắt, trong tai, trong trí, trong cảm xúc đều phải thuật lại một cách chi tiết và tỉ mỉ. Tôi có cảm giác như mình đi xuống địa ngục một lần nữa. Bạn có hiểu cái cảm giác “Lại một lần nữa phải viết ra” nó kinh khủng và tồi tệ như thế nào?  nếu có thể tự kết liễu đời mình mà linh hồn không rơi vào tay quỷ dữ thì tôi sẵn sàng, tôi không còn đủ cam đảm để mà viết về những thứ đó nữa. Một lần là quá đủ rồi.


Suốt thời gian sau đó tôi rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ và hoàn toàn không tiếp xúc với bất kỳ một ai. Giam mình trong một thế giới riêng, tôi loay hoay trong bế tắc, chán nản và tuyệt vọng. Lúc này chẳng có Chúa Mẹ gì hết, tôi không còn tin vào Chúa nữa, tôi nghi ngờ tất cả, tôi không còn chỗ dựa nào đáng tin cậy nữa, tôi không muốn đối diện, tôi muốn chạy trốn cái thực tại cuộc sống này. Thế nhưng tôi càng vùng vẫy thì lại càng sa lầy, càng cố gỡ thì lại càng bị mắc kẹt, Chúa muốn tôi biết rằng rời xa Chúa tôi không làm được gì.   
Sau hơn một tháng vẫy vùng trong tuyệt vọng, tôi đã thực sự thất bại. Lúc này tôi mới cần đến Chúa,  mới xin Chúa  thêm sức cho tôi cam đảm để viết một ra tất cả con người tội lỗi của mình thêm một lần nữa. Lại một lần nữa lột trần con người nhơ nhớp của mình trước mặt Thiên Chúa, lại một lần đau đớn đến tận cùng xương tủy. 
 Một cuốn tập dày rác Sex được viết ra, sau mang nộp  cho Cha và xưng tội quyết tâm từ bỏ tội lỗi để nhận ơn Hòa Giải và được Chúa tha thứ mọi tội lỗi,  tôi cảm thấy cơ thể mình thật nhẹ nhõm như có thể bay lên được, tôi đã trút bỏ được gánh nặng, đã tháo gỡ được cái xiềng xích tội lỗi, thoát khỏi sự nô lệ cho con quỷ dâm ô suốt 18 năm nay. Tôi không còn sợ hãi người khác biết chuyện xấu của mình nữa, ma quỷ không còn khống chế tôi trong sự sợ hãi được nữa.

 Xả rác Sex bằng cách viết ra chỉ là bước khởi đầu giúp tôi tẩy não những hình ảnh đó và hạn chế sự điều khiển của chúng lên tôi. Để thoát khỏi căn bệnh nghiện Sex, tôi phải bước vào cuộc chiến đấu thực sự với bản thân mình. Dưới đây là cách mà  Cha linh hướng đã chỉ cho tôi để giúp tôi hóa giải cái tính dục mạnh mẽ của mình:

 * Tôi phải  luyện  tập trí óc để điều khiển suy nghĩ của mình. Khi trong đầu tôi bắt đầu vẽ lên những thứ dâm ô, tôi phải tập trung cao độ vào đó, nhẩm đi nhẩm lại trong đầu: “Con xin dâng cho Chúa cơn cám dỗ này, xin hãy xóa khỏi con những hình ảnh xấu xa đó, xin Chúa thứ tha cho tội lỗi cho con”  sau đó hít thở sâu vài nhịp (Hít vào, thở ra 3 -5 nhịp)  tôi sẽ không còn bị trí óc tô vẽ linh tinh nữa.

 * Tôi phải  luôn luôn làm việc vận động trí ócNếu tôi để đầu óc mình rảnh rỗi nó sẽ suy nghĩ lung tung và những hình ảnh xấu kia có cơ hội tái hiện lại, vì thế mà luôn luôn suy nghĩ về công việc, học hành không để đầu óc mình đi chơi được.

*  Người có tính dục mạnh như tôi sẽ sản sinh ra rất nhiều năng lượng chính vì vậy mà tôi phải hạn chế ăn thịt, thay vào đó là ăn nhiều rau xanh và hoa quả.  Tích cực luyện tập thể dục thể thao thường xuyên để làm tiêu hao năng lượng dư thừa. Bên cạnh đó quần áo phải mặc rộng rãi không được mặc đồ bó ôm  sát để hạn chế việc  cơ thể bị kích thích.

* Tôi phải luyện tập cho mình có một đời sống đạo đức bằng việc năng đến với Chúa với Mẹ qua việc cầu nguyện, lần chuỗi Mân Côi, tìm hiểu Kinh Thánh, đọc truyện tích Các Thánh để học hỏi theo gương nhân đức các NgàiKhi đã đẩy được những thứ xấu xa ra khỏi đầu mình thì phải lấp đầy chúng bằng những thứ tốt đẹp và lành thánh vì nếu không làm vậy những điều xấu kia sẽ có cơ hội tái hiện tại trong tôi.

* Môi trường cũng là một yếu tố rất quan trọng. Bước vào nhà tĩnh tâm,   sống trong ngôi nhà của Chúa, suốt ngày gặp gỡ Chúa  mà tôi vẫn còn bị điều khiển và cám dỗ rất nhiều.  Với bạn, ở môi trường xã hội ngập tràn những hình ảnh kích dục trên internet, những cảnh nóng được chiếu công khai trong những bộ phim truyền hình, ngoài công viên nam nữ ôm hôn nhau như trốn không người, thật khó để  bạn có thể tự giúp mình thoát khỏi những  kích thích ham muốn. Chính vì vậy mà việc  bạn tránh nghe, nhìn, tiếp xúc với những hình ảnh xấu  tối đa có thể thì sẽ giúp bạn giảm được những ham muốn và không còn bị kích thích nữa. Chừng nào bạn vẫn cứ để những điều đó tự do đi vào trong trí, trong mắt và trong tai của bạn thì sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi Sex được, sớm muộn gì cũng bị điều khiển phạm tội, tôi  cam đoan với bạn điều đó.


Việc luyện tập tất cả những điều trên không phải chỉ trong một hai ngày mà phải thực hành thường xuyên mỗi ngày thì mới có thể tiêu diệt được những đòi hỏi ham muốn của bản thân. Những thứ đã trở thành thói quen và nhất là đã thành nghiện rồi thì thực sự rất khó để có thể thay đổi được. Vì thế để thoát khỏi Sex cần một ý chí mạnh mẽ, lòng quyết tâm  dứt khoát từ bỏ tội lỗi và quan trọng hơn hết đó là cần phải có ơn của Chúa. Tôi nghiệm ra một điều rằng tự sức tôi sẽ chẳng thể thoát khỏi sự nô lệ cho cái tính dục mạnh mẽ của mình, phải có ơn của Chúa, cần rất nhiều ơn của Chúa cùng với sự cố gắng của bản thân tôi mới có đủ sức để chống lại nó mỗi khi cơn cám dỗ nổi lên.  Bạn hãy  xin ơn Chúa  qua việc tham dự thánh Lễ, qua những giờ cầu nguyện hay phút hồi tâm cuối ngày  sẽ khiến cho bạn cảm thấy tâm hồn bình an hơn và có thêm động lực để từ bỏ tội lỗi. Mỗi khi chuẩn bị sa cơn cám dỗ hãy dâng mình cho Đức Mẹ, và cầu xin Chúa giúp sức  chống lại cơn cám dỗ và hãy gạt ngay những tư tưởng xấu khi chúng mới chỉ bắt đầu nhem nhúm lên trong đầu bạn bằng việc tập trung trí óc như tôi đã nói  ở phần trên.
Thật không dễ để bạn có thể làm được như tôi đã nói, những ngày đầu thực hiện tôi cũng phải chầy trật, vất vả lắm mới kìm hãm được cơn nghiện của mình, mới vượt thắng được đòi hỏi thỏa mãn tính dục của thân xác. Thế nhưng cũng có những khi tôi thất bại trước cơn cám dỗ cho dù đã cố gắng hết sức. Nếu bạn rơi nào hoàn cảnh như vậy thì đừng quá lo lắng, hãy dâng thất bại đó lên cho Chúa và xin ơn thêm sức để tiếp tục chiến đấu, đừng buông xuôi bỏ cuộc, một thời gian sau, bạn sẽ nhận ra Sex trong bạn sẽ giảm đi rất nhiều. Một con nghiện Sex, lớn lên bằng Sex như tôi mà còn có thể thoát ra được còn bạn thì sao? Tôi hy vọng bạn cũng làm được điều đó như tôi.


Sau tất cả, khi đã được giải thoát khỏi sự điều khiển của Sex suốt 18 năm nay, tôi thấy tâm hồn mình bình an và nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. Khi được trải nghiệm sự bình an và hạnh phúc khi được ở trong nhà Chúa, ý nghĩ dâng mình cho Chúa xuất hiện trong tôi, tôi muốn làm một nữ tu của Chúa. Thế nhưng, sự mặc cảm tội lỗi như muốn dập tắt suy nghĩ đó. Con người tôi nhơ nhớp và bẩn thỉu như vậy đâu xứng đáng để hiến dâng cho Chúa. Tôi thấy mình tội lỗi và không xứng đáng. Tôi thấy hổ thẹn với Ngài. Qua Cha linh hướng, Chúa đã nói cho tôi biết Ngài không hề chấp nhặt con người yếu đuối và tội lỗi của tôi, Lòng Thương Xót của Chúa luôn tuôn đổ trên mọi người và Ngài luôn rộng tay đón chờ những hối nhân biết ăn năn trở lại. Thánh Augustino, thánh  Ynha Xio, thánh Phaolo cũng mang trong mình những tội lỗi, yếu đuối và bất toàn thế nhưng các Ngài đã quyết tâm dứt khoát từ bỏ con  đường đó trở  về với Chúa và trở lên những vị đại Thánh. Tôi muốn noi gương các ngài, dứt khoát  với con đường cũ mà bước theo con đường mới Chúa đang dẫn tôi đi. Nhờ ơn thêm sức của Chúa, tôi gạt bỏ được tất cả những mặc cảm đó ra khỏi mình để can đảm bước trên con đường hy vọng mang tôi đến với nguồn hạnh phúc vĩnh hằng, tuy rằng con đường đó không hề bằng phẳng mà ghồ ghề sỏi đá cùng với những gai nhọn bẫy chông, những cám dỗ luôn trực chờ cướp lấy tôi. Nhưng tôi tin có Chúa cùng đi với tôi tôi sẽ vượt qua được tất cả, quá khứ tội lỗi, bệnh tật, tình cảm, tích cách,.. là những thử thách Chúa dùng để thanh luyện con người tôi để nên xứng đáng với Ngài. Bạn cầu nguyện cho tôi với nhé.


Tôi muốn nói với bạn một điều: Tôi biết bạn cũng đã nhiều lần cố gắng để tìm cho mình một lối thoát nhưng cuối cùng lại thất bại, chán nản và tuyệt vọng. Tự sức bạn sẽ không thể vượt thắng được những cám dỗ và đòi hỏi nơi bản thân mình. Nhưng bạn có biết Ngài  luôn  muốn giải thoát cho bạn, muốn cứu lấy cuộc đời bạn, Ngài luôn đưa tay ra mong kéo bạn lên khỏi vực thẳm của tội lỗi. Bạn có can đảm mà giơ tay của mình ra nắm lấy tay Ngài, để Ngài kéo bạn lên, phá bỏ xiềng xích nô lệ cho tội và trả lại tự do cho bạn? Vì bạn là người được Chúa yêu một cách đặc biệt, bạn có muốn để Chúa đi vào cuộc đời mình?  để  Ngài thanh tẩy bạn khỏi bùn nhơ tội lỗi mà khoác lên bạn tấm áo trắng tinh tuyền, bạn có muốn Ngài làm điều đó  cho bạn không? 


Hà Nội ngày 22/11/2016.
Hạc Giấy

Tâm sự của kẻ nghiện Sex (Phần I)

Tôi không có tuổi thơ trong sáng như các bạn. Tôi biết đến “chuyện người lớn ” khi mới 6 tuổi. Cái tuổi vô tư hồn nhiên  mới bắt đầu bước vào học đường của một đứa trẻ với biết bao ước mơ tươi đẹp, còn với tôi là...

Con người ai cũng có những phút giây lầm lỡ, những lầm lỡ thường do chính bản mình tạo ra nhưng cũng có khi do người khác gây ra cho mình để rồi bản thân mình không thể vượt thắng thoát ra được mà cứ trượt dài trên lầm lỡ đó. Tôi cũng vậy, một cô bé bị lạm dụng tính dục từ nhỏ và tự biến mình thành một kẻ nghiện Sex suốt 18 năm qua, cuộc sống của tôi dường như bế tắc và không có lối thoát, cho đến khi tôi được Chúa ra tay tháo bỏ xiềng xích tội lỗi và trả lại phẩm giá làm con Thiên Chúa cho tôi, tôi mới được giải thoát thực sự. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của tôi với các bạn với hy vọng phần nào đó giúp ích được cho những bạn bị rơi vào tình cảnh như tôi sớm tìm được cho mình lối  thoát khỏi  tình trạng u mê lầm lạc, không còn bị nô lệ cho cái tính dục của bản thân mình nữa. Và khi các bạn  cảm nghiệm được tình yêu Thiên Chúa dành cho các bạn, các bạn sẽ đễ dàng  từ bỏ con đường tội lỗi và sống một cuộc sống có ý nghĩa hơn.

Tôi không có tuổi thơ trong sáng như các bạn. Tôi biết đến  “chuyện người lớn” khi mới 6 tuổi. Cái tuổi vô tư hồn nhiên  khi bắt đầu bước vào học đường của một đứa trẻ với biết bao ước mơ tươi đẹp, còn với tôi là một màu xám xịt bởi tâm hồn tôi đã bị nhuộm đen bởi chính người anh trai của mình.Tôi bị người anh của mình lạm dụng  tính dục mỗi khi bố mẹ  không có nhà. Khi đó anh trai tôi đang tuổi dậy thì, cái tuổi bắt đầu có sự ham muốn tìm hiểu về giới tính và tôi đã  trở thành vật thí nghiệm cho anh. Anh bắt tôi nằm để anh đụng chạm  cơ thể cho đến khi thỏa mãn mới buông tha cho tôi. Tôi không nhớ nổi anh trai đã làm như vậy với mình trong  bao nhiêu  lâu nữa, có lẽ là trong suốt một thời gian khá dài. Tuy tôi không bị tổn hại hay đau đớn về mặt thể xác nhưng tinh thần thì bị khủng hoảng thực sự. Tôi rất sợ hãi và luôn trốn tránh anh trai mỗi khi ở nhà một mình, tôi rất sợ anh làm bậy với mình nhưng tôi chẳng  thể thoát được người anh thú tính của mình.

Suốt những năm tháng tuổi thơ tôi phải làm nô lệ tính dục cho anh trai của mình. Tôi căm gét anh vì khiến tôi không còn vô tư như những đứa trẻ khác.  Thế nhưng tôi  cũng không đủ cam đảm để  có thể nói cho bố mẹ biết, cứ sống trong sợ hãi và lo lắng như thế. Tôi co mình lại trong một thế giới riêng cho tới tận bây giờ.
Vì bị kích thích từ quá sớm nên tôi bắt đầu tò mò tìm hiểu. Trong một lần đi tắm tôi tình tờ phát hiện ra cách thủ dâm (tự sướng), nó mang lại một vài giây khoái cảm thích thú dù sau đó là một cảm giác tội lỗi và căm gét bản thân  đè nặng lên tôi, nó khiến tôi xấu xa như người anh của mình. Thế nhưng, tôi chẳng thể vượt thắng được cái cảm giác thích thú kia, ngựa quen đường cũ, tôi tự sướng  mỗi khi buồn chán để tìm kiếm một chút niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống.

Cuộc sống nhàm chán cứ vậy diễn ra, tôi không có những người bạn chơi thân, không chia sẻ hay tâm sự với ai được, bị cô lập với mọi người .Tự sướng là một người bạn vừa tốt lại vừa xấu của tôi vì nó giúp tôi bớt buồn chán, xả stress. Nó khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn, thế nhưng nó cũng là một người bạn xấu xa vì nó bẩn thỉu tội lỗi. Sau một vài giây thăng hoa lên thiên đường tôi bị ném xuống địa ngục một cách không thương tiếc bởi cảm giác mặc cảm tội lỗi và sự chán gét bản thân vò xé tâm hồn mình. Biết bao nhiêu lần cố gắng tự hứa với bản thân rằng: “ Nốt lần này, chỉ lần này nữa thôi, sẽ không tái phạm nữa’’ thế nhưng tôi chẳng thể làm được, chưa một lần tôi chiến thắng khỏi ham muốn đòi hỏi  của bản thân.

Các bạn có thể phán xét tôi, kinh bỉ hay cười chê tôi vì tôi không cố gắng thoát ra mà cứ lấn sâu  ngủ vùi trong tội như thế. Tôi không xin thanh minh cho mình, nhưng tôi xin các bạn hãy thử đặt mình vào hoàn cảnh của một cô bé ngay từ khi còn là một thai nhi bé  nhỏ đã bị chính bố mẹ mình gét bỏ, họ hàng nội ngoại hắt hủi không thừa nhận  thậm chí là khinh gét. Cô bé đó không được yêu thương bao bọc bởi người thân mà còn bị anh của mình  làm hại cướp đi tuổi thơ trong sáng. Cô bé không có bạn vì cô không có sự hồn nhiên vô tư như các bạn nên không thể hòa đồng được với mọi người, không ai chia sớt vui buồn với cô, chỉ có một mình cô mà thôi. Nếu bạn là cô bé đó bạn sẽ làm gì khi mà dường như cả thế giới quay lưng lại với bạn? Khi bạn cảm thấy tuyệt vọng và chán nản muốn đi tìm cho mình một chút niềm vui nho nhỏ mà đáng ra bạn phải có được từ người thân hay bạn bè của mình? Nếu bạn  là cô bé đó...

Tôi lớn lên với một vết thương lớn trong lòng và sự chai sạn về tội phạm điều răn thứ 6. Khi thì một tuần vài lần, khi thì vài tháng một lần. Sex phụ thuộc vào trạng thái cảm xúc của tôi. Cứ vậy cho đến khi tôi học lớp 11 (Năm 2010) thì được dùng điện thoại cũng chính chiếc điện thoại này đã đưa tôi vào thế giới của những câu chuyện Sex và  những hình ảnh đồi trụy,và cũng chính từ đây tôi tự  tiêm nhiễm vào đầu mình  tất cả mọi thứ của thế giới mà con người như những con vật chỉ biết hành động theo bản năng của mình. Tôi đã đọc rất nhiều truyện sex, xem những hình ảnh ,những bộ phim con heo đủ thể loại. Dường như tất cả những thứ về Sex trong đầu tôi chẳng thiếu thứ gì và nó là một phần không thể thiếu trong cuộc sống tẻ nhạt của tôi.

Được bao bọc bởi vẻ bề ngoài ngoan ngoãn, hiền lành, ít nói không ai có thể nghĩ tôi lại bẩn thỉu  vầ tội lỗi như vậy. Thay vì tự sướng suông thì giờ đây tôi lấy cảm hứng từ những câu chuyện, những hình ảnh Sex đó để thỏa mãn đòi hỏi của bản thân. Áp lực học hành  thi cử, sự cô đơn, mệt mỏi trong cuộc sống đều được tôi  hóa giải bằng Sex để cân bằng lại tất cả. Tôi biết đó là tội nhưng chỉ có phạm tội  tôi mới được giải thoát khỏi những thứ đang đè nặng lên tôi, tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn. Tất cả chỉ dừng lại ở mức đọc truyện ,xem ảnh và tự sướng một mình  cho đến khi tôi là sinh viên năm nhất, tôi mới biết Sex với người khác...

Tôi yêu một anh học cùng lớp hơn tôi 2 tuổi. Mới đầu chỉ là tình cảm anh em kết nghĩa vì anh đã  có người yêu còn tôi cũng mang trong tim hình bóng của một cậu bạn năm cấp hai. Hai anh em nói chuyện quá hợp nhau rồi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Tôi yêu anh với một sự mặc cảm của kẻ thứ ba còn anh yêu tôi với mặc cảm của một kẻ phản bội. Các bạn nghĩ tình yêu như vậy liệu có hạnh phúc không? Tình yêu thì không có sai hoặc đúng, tình yêu không có lỗi, lỗi ở bản thân. Vâng, hai kẻ tội đồ có lỗi khi gặp nhau và  yêu nhau không đúng thời điểm nên phải trả giá đắt, đắt lắm.

Lần đầu tiên anh đưa tôi đi nhà nghỉ khi anh đã say mèm, khi cái nhu cầu sinh lý của người đàn ông tăng cao bởi chất men bia rượu và cũng là khi con người ta sống thật với lòng mình. Anh đã khóc và nói thật tất cả cho tôi nghe những điều mà chính tôi cũng đang suy tư trong  lòng mình. Đêm đầu tiên ngủ cùng với một người đàn ông  dù đó là người mình yêu thương nhưng trong lòng tôi vẫn có chút gì đó sợ hãi. Sự mặc cảm tội quá lớn đã gìn giữ cho tôi. Nó tạo nên một rào cản ngăn tôi lấn sâu vì tôi đang  đi ngược lại truyền thống đạo đức của gia đình, một đứa con gái được sinh ra trong một gia đình có đạo, được học giáo lý từ nhỏ vậy mà vẫn cứ sa ngã theo sự cám dỗ của thân xác. Đêm đầu tiên đầy sợ hãi và tò mò, chỉ là những nụ hôn, những cái đụng chạm nhẹ nhàng nhưng chính những điều này khơi dậy trong tôi một sự kích thích mạnh mẽ. Có lần một rồi sẽ có lần hai...
Lần thứ hai đi nhà nghỉ tôi không còn cảm thấy xấu hổ và sợ sệt như trước nữa nhưng mạnh bạo và chủ động hơn. Tôi muốn mình trở thành diễn viên trong những thước phim đen đã xem thế nhưng chỉ dừng lại ở mức đụng chạm bên ngoài, tôi sợ bị mất đi cái màng mỏng manh ấy vì tôi hiểu rằng đây chỉ là tình yêu sinh viên thôi chứ không thể tiến xa hơn được (Khi bị  anh trai lạm dụng và tự sướng chỉ là đụng chạm bên ngoài mà thôi). Tôi đã nghe quá nhiều những câu chuyện người yêu bỏ sau khi  cô gái trao thân hay kết hôn chồng khinh bỉ vì không còn trinh trắng. Thật nực cười khi đứa nghiện Sex như tôi lại có suy nghĩ sẽ giữ gìn cho chồng tương lai của mình vì dù tôi  không còn "trinh trắng" theo nghĩa bóng của nó thì ít nhất vẫn còn cái màng sinh học kia dành cho người mà tôi lấy. Có thể coi là hình thức lách luật được chăng? bởi đàn ông ích kỷ và khốn nạn lắm khi yêu ai cũng đòi bạn gái trao thân để minh chứng tình yêu nhưng khi lấy vợ lại đòi lấy người còn trinh, nếu biết vợ mất trinh trước khi đến với mình thì kinh rẻ ,dày vò đay nghiến. Cho dù người đó có khoan dung đến mấy thì những lúc cãi vã cũng sẽ lôi trinh tiết của vợ ra mà trì triết. Có lẽ vì từ suy nghĩ cổ hủ đó mà tôi đã cố gắng giữ cho mình vì "có còn hơn không" cho dù tôi cũng chẳng  “sạch sẽ ” gì. Thế nhưng đó không phải là nguyên nhân chính mà một kẻ đang chìm đắm trong hoan lạc của thân xác lại có đủ tỉnh táo để nghĩ được như vậy. Nguyên nhân chính đó là sự mặc cảm tội lỗi trong tôi quá lớn, tôi không cho phép mình đi quá “giới hạn” mà theo nhiều người tôi đã "đi quá ” rồi. Với tôi chỉ đụng chạm như vậy là quá đủ tội lỗi rồi cho dù anh ấy có dùng lời nói hay cách nào đi nữa để kích thích tôi thì cũng đều thất bại vì trong đầu tôi đã đóng khung là chỉ được phép như thế ,chỉ được như vậy mà thôi. Chính  vì vậy sự giới hạn trong suy nghĩ nên cảm xúc của tôi không bao giờ trọn vẹn.

Sau những phút giây vui vẻ bên người yêu tôi phải chịu sự "giằng xé lương tâm" kinh khủng khiếp. Lý trí của tôi ghê tởm chính bản thân tôi, ghê tởm những việc mình làm. Một đứa con gái có đạo nhưng lại sống bệ rạc và buông thả không bằng một người lương dân. Chính vì mặc cảm tội lỗi lên tôi không dám đến với Chúa,  tôi bỏ bê việc lễ lạy và  ngày càng sa lầy hơn trong vũng bùn tội lỗi đó. Tôi không thể tập trung vào việc học hành được vì thế mà học lực của tôi giảm sút rất nhiều. Tôi đau khổ dày vò bản thân mình vì cứ luẩn quẩn trong cái vòng tình và tội đó mà không thoát ra được. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình thực sự bế tắc và mất phương hướng, chán nản, tuyệt vọng,  dường như không có lối thoát nào cho tôi. Cuộc sống cứ tiếp tục diễn ra, tôi sống nhưng chỉ là đang tồn tại, cuộc sống vô nghĩa và nhàm chán. Thế nhưng  tôi đâu biết Chúa vẫn  luôn dõi theo tôi, âm thầm bảo vệ và chỉ lối dẫn đưa đứa con hoang đàng này trở về với Chúa.

Trong phần tiếp theo tôi sẽ kể cho các bạn nghe  cách Chúa đã chữa lành và giúp tôi thoát khỏi Sex như thế nào?  Ngài đã dùng cách gì để tẩy rửa và gột sạch tôi khỏi những thứ nhơ nhớp đó?  tâm trạng và cảm xúc của tôi như thế nào khi bước vào trận chiến  đấu thực sự với chính bản thân mình?

( Còn tiếp)

Hạc Giấy

Thứ Ba, 28 tháng 3, 2017

Anh đi tu

Ngày nhận được thư mời anh sẽ được lãnh chức Thánh, tôi chia vui với anh bằng một tấm thiệp mừng, vì lúc ấy tôi đang ở xa. Tôi không quên nhắc lại câu hỏi năm xưa của anh “anh vào Chủng Viện, em có muốn đi tu giống anh không”. Giờ anh là linh mục.  Tôi cũng là một nữ tu.
Anh hơn tôi một tuổi, học trước tôi một khóa trong những năm học đại học. Anh người miền Nam, tôi người miền Trung. Anh hiền lành và là một con chiên ngoan đạo. Còn tôi cứng đầu và cứng tin. Tuy anh và tôi có nhiều khác biệt, thế nhưng chúng tôi có chung một niềm đam mê – làm công tác xã hội. Và những cơ hội làm việc chung đó đã đưa tình bạn của chúng tôi đến gần nhau hơn.
Một tuần trước khi anh rời đất Sài Thành để bắt đầu chương mowischo cuộc đời sau những năm gắn bó nơi giảng đường, anh và tôi dành cho nhau chút thời gian cuối cùng. Tôi không ngạc nhiên khi biết anh sẽ đi tu, vì nhìn bề ngoài của anh đã giống thầy tu rồi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy tiếc khi anh chọn chôn cuộc đời mình nơi cánh cửa tu viện. Anh hỏi tôi về những dự định cho tương lai, những niềm vui trong cuộc sống mà tôi sẽ xây dựng, ngay cả tuýp người đàn ông tôi sẽ chọn để cùng chung tay vun đắp mái ấm tương lai cho riêng mình… Tôi kể cho anh nghe về những dự định sau khi tốt nghiệp, nào là sẽ làm việc nơi này, đi nơi kia, lấy chồng năm nào, sống ở đâu… Anh vẫn cứ im lặng lắng nghe, còn tôi mặc sức luyên thuyên về những mơ mộng của mình. Anh chợt quay lại hỏi tôi “anh vào Chủng Viện, em có muốn đi tu giống anh không”? Tôi tròn xoe đôi mắt nhìn anh, ấp úng: “Anh đang nói đùa với em à, em vừa kể cho anh nghe những dự định của em mà”? Anh không nói thêm điều gì nữa và chúng tôi tiếp tục những câu chuyện khác.
Ra trường tôi tiếp tục đi làm nơi tôi đã làm việc bán thời gian khi còn là sinh viên. Ngày qua ngày đối diện với những bạn trẻ đang bị nàng tiên nâu chế ngự cuộc đời khiến tôi suy nghĩ nhiều hơn về mục đích sống và ý nghĩa cuộc đời. Chính tôi cũng như họ, đã chi xài tuổi trẻ của mình quá lãng phí. Tôi tự hỏi chính mình: “cuộc đời chỉ có vậy thôi sao”? Chính câu hỏi này như một sức mạnh vô hình thôi thúc tôi đi tìm kiếm điều mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Tôi tìm.
Và tôi gặp.
Tôi gặp Ngài qua giờ chầu Thánh Thể mỗi ngày.
Tôi gặp Ngài.
Tôi gặp Ngài qua đặc sủng Đền Tạ Thánh Tâm Chúa Giê su mà các nữ tu đang sống.
Tôi gặp Ngài qua cuộc sống chứng tá của tình yêu trong công việc giáo dục dành cho các em nhỏ của các gia đình di dân.
Tôi gặp Ngài qua chính sự giản đơn và gần gũi trong cuộc sống hàng ngày.
Tôi gặp Ngài…
Gặp được Ngài, tôi khao khát được biết về Ngài nhiều hơn, và ao ước được trở  nên giống Ngài. Vậy là tôi âm thầm bỏ lại tất cả phía sau để hướng về phía trước bằng niềm  lẫn chút sợ hãi. Niềm tin vì chính cảm nghiệm bình an và hạnh phúc trong suốt thời gian tìm kiếm và tìm gặp. Sợ hãi vì tôi không biết điều gì chờ đợi tôi phía trước khi tôi xác định rõ ràng rằng gia đình sẽ TỪ tôi. Sợ hãi vì những chi phối xung quanh sợ hãi vì không chắc chắn rằng mình sẽ vượt qua được những thách đó mới. Nhưng tôi vẫn bước đi.
Tôi bước đi cho đến giai đoạn nhà tập năm thứ hai thì mới chính thức tin cho anh ấy rằng tôi đi tu. Tôi bảo anh rằng “ai cũng nói đi tu là sướng, nhưng với em đi tu khó quá, vậy sao em vẫn thích đi tu”. Đây cũng là thời gian những cản trở giữa gia đình và tôi cũng tạm được hóa giải. Anh vui và hạnh phúc với tôi.
Vậy là cũng gần mười ba năm rồi chưa một lần gặp lại nhau, cũng chẳng mấy khi buồn hỏi thăm nhau với lý do “bận rộn”. Hôm nay ngồi viết câu chuyện đời tu của mình, tôi nhớ đến anh thật nhiều, người luôn trả lời những câu hỏi của tôi bằng nụ cười.
Thiên Chúa luôn có những bất ngờ cho cuộc đời mỗi người. Điều quan trọng là chúng ta đón nhận những bất ngờ này thế nào và đáp trả lại lòng quảng đại với Ngài được bao nhiêu.
Còn bạn?
Nữ Tỳ

Thứ Bảy, 18 tháng 3, 2017

Xin thương xót con

Đối diện với Thượng đế cao cả và thánh thiện, con người cảm nhận được thân phận mỏng manh, tội lỗi của mình. Ý thức về thân phận nhỏ bé và bất xứng, họ thốt lên: “Xin thương xót con!”. Lời cầu nguyện ấy, vừa tuyên xưng Thiên Chúa là Đấng quyền năng, vừa thú nhận thân phận tội lỗi của kiếp thụ tạo. Lời kêu van ấy cũng mang tâm tình tín thác, gửi gắm niềm hy vọng nơi Đấng có thể ban ơn che chở trong những lúc đau khổ ngặt nghèo.
Trong Tin Mừng, ta thấy các tác giả ghi lại nhiều lần lời cầu xin này. Đó là lời van xin thống thiết của những người phong cùi bị kỳ thị và xa lánh; của người sĩ quan có đứa con thập tử nhất sinh; của người bệnh liệt lào 38 năm bên bờ hồ Bếtđata; của người đàn bà xứ Canaan có con gái đang bị quỷ ám; của người cha có con gái vừa chết. Tóm lại, lời van xin này diễn tả nỗi thống khổ của những phận đời bất hạnh. Họ rất cần đến lòng thương xót của Thiên Chúa. Trước những lời van xin này, Chúa Giêsu đã chữa lành họ. Người đã ban cho họ những điều họ đang khao khát tìm kiếm. Họ được chữa lành không chỉ nỗi đau thể xác, mà còn nỗi đau tinh thần. Nhờ các phép lạ Chúa Giêsu đã làm, họ tìm thấy sức mạnh, niềm tin và nghị lực cho cuộc sống. Lời kinh xin thương xót thật nhiệm màu, qua đó, Thiên Chúa lấp đầy khát vọng sâu xa của con người. Ngài ban cho họ những điều họ kêu xin.
“Xin thương xót con!” – lời kinh diễn tả sự hoàn toàn phụ thuộc vào Chúa. Qua lời kinh này, họ tuyên xưng Chúa là chỗ dựa duy nhất của cuộc đời, khi mà những nguồn phù trợ khác đã trở nên bất lực. Quả vậy, nếu Chúa không dựng nên ta và không giữ gìn che chở, con người chỉ là hư vô, như hạt cát trong sa mạc, tựa giọt nước giữa đại dương. Nhờ Chúa quan phòng, chúng ta hiện hữu và sống động trên đời. Cha mẹ sinh ra chúng ta, nhưng Chúa mới là Đấng tạo dựng nên chúng ta. Ngài tạo nên chúng ta nên hình hài trong dạ mẫu thân. Một ngày nào mà Chúa không giữ gìn che chở, vũ trụ và con người sẽ trở lại với hư vô và tan thành mây khói. Lời kinh xin thương xót nói lên mối tương quan căn bản ấy, để nhận ra Thiên Chúa là Cha, Đấng luôn đồng hành với phận người để san sẻ yêu thương và phù trì che chở. Xin Ngài thương xót còn là lời kinh của lòng hiếu thảo, như con cái thân thưa với cha mình. Những lời yêu mến, dù có được lặp lại ngàn lần trong ngày, vẫn không thừa, vì nó diễn tả sự gắn bó, tri ân, chứa đựng tình cảm ngọt ngào.
“Xin thương xót con!” – lời kinh diễn tả tâm tình sám hối. Vua Đavít sau khi phạm tội, đã đau đớn vì những sai lỗi của mình. Với lời khuyên của Ngôn sứ Nathan, Đavít đã khóc lóc ăn năn và viết nên áng thơ tuyệt vời mang tên “Xin thương xót con”. Lời kinh này diễn tả tâm trạng của một tội nhân, vì cảm thấy mình xúc phạm đến Chúa, phản nghịch cùng Ngài. Tác giả mang một tâm hồn tan nát, một trái tim quặn đau và thành tâm sám hối ăn năn, xin Chúa tha thứ mọi lỗi lầm. Nhận ra tội lỗi của mình, ông xin Chúa thanh tẩy và ban cho ông một trái tim mới. Lời kinh “Xin thương xót con” đã giúp Đavít đón nhận ơn tha thứ. Lời kinh ấy cũng làm cho ông trở thành mẫu mực cho lòng sám hối chân thành của các tội nhân (x. Tv 50). Lời kinh này được Phụng vụ của Giáo Hội xướng lên nhiều lần trong Mùa Chay thánh, để giúp các tín hữu có tâm tình sám hối, cầu xin Chúa ban một trái tim mới để tiếp tục những bước đường tương lai được ân sủng nâng đỡ phù trì.
“Xin thương xót con!” – lời kinh của niềm hy vọng. Nếu chúng ta xin Chúa thương xót, là vì chúng ta xác tín vào tình thương và tha thứ của Chúa. Mạc khải nói với chúng ta, “Người nổi giận, giận trong giây lát, nhưng yêu thương, thương suốt cả đời” (Tv 29,6). Lịch sử dân Do Thái đã chứng minh với chúng ta, biết bao lần họ vấp ngã, phạm tội thử thách Chúa, nhưng mỗi lần họ sám hối ăn năn là Chúa lại thương tha thứ. Chúa Giêsu đã diễn tả tình thương của Thiên Chúa trong lời giáo huấn của Người, đặc biệt trong câu chuyện người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình. Chúa không lên án chị, nhưng khuyên chị hãy về và đừng phạm tội nữa (x. Ga 8,1-11). Vì thế, khi kêu cầu với Chúa để van xin lòng thương xót của Ngài, chúng ta tin vào quyền năng của Ngài với niềm xác tín Chúa sẽ ra tay cứu giúp chúng ta.
“Xin thương xót chúng con! – lời kinh không chỉ nhân danh cá nhân, mà còn là lời van xin mang tính tập thể. Đó là lời cầu nguyện cho người khác và với người khác. Quả vậy, sống trên đời này, mọi người đều liên đới với nhau, trong tội lỗi cũng như trong công phúc. Tội lỗi làm tổn thương mối tương quan với Chúa và với anh chị em mình. Lời kinh thương xót, nếu được xướng lên cách thành tâm, sẽ như thuốc thiêng chữa lành bệnh tật và hàn gắn những đổ vỡ mất mát giữa con người với nhau, để cùng xây dựng một thế giới an hòa, nhân ái.
 “Xin thương xót chúng con! – lời kinh không chỉ hướng về con người, mà còn bao gồm cả các thụ tạo. Thánh Phaolô đã viết cho tín hữu Rôma: “Muôn loài thọ tạo những ngong ngóng chờ ngày Thiên Chúa mạc khải vinh quang của con cái Người. Quả thế, muôn loài đã lâm vào cảnh hư ảo, không phải vì chúng muốn, nhưng là vì Thiên Chúa bắt phải chịu vậy. Thật vậy, chúng ta biết rằng: cho đến nay, muôn loài thụ tạo cùng rên xiết và quằn quại như sắp sinh nở” (Rm 8,19-23). Khi xướng lên lời kinh thương xót, con người thay lời cho thụ tạo, diễn tả nỗi quặn đau mong chờ được giải thoát. Đây cũng là lời mời gọi con người hãy quan tâm đến các thụ tạo và góp phần giải thoát chúng khỏi nguy cơ hủy hoại. Bởi lẽ, vũ trụ thiên nhiên đã bị nhuốm màu tội lỗi do con người gây ra. Chúng đã mất đi vẻ đẹp nguyên thủy do Thiên Chúa ban tặng. Lời kinh thương xót kêu cầu phúc lành của Chúa, với ước mong con người hãy đồng tâm hiệp lực để xây dựng một thế giới an bình, bảo vệ môi trường thiên nhiên để duy trì vẻ đẹp huy hoàng, phản ánh vinh quang Thiên Chúa.
“Xin thương xót chúng con!” – lời kinh giúp các tín hữu dọn mình trước khi cử hành phụng vụ Thánh Thể. Con người bất xứng và tội lỗi, muốn dâng lời ca tụng Chúa và đến gần Ngài, họ phải được thanh tẩy và gột rửa những lỗi lầm. Lời kinh thương xót được xướng lên ba lần, như tiếng kêu nài van xin ơn trên, để được thanh tẩy và an vui, xứng đáng dâng lên Chúa lời ca tụng. Nơi một số tôn giáo khác ngoài Công giáo, chúng ta cũng thấy những thực hành thanh tẩy trước cử hành việc thờ tự.
 “Xin thương xót con! – đó là lời kinh thiết tha của mỗi người tín hữu chúng ta trong Mùa Chay thánh. Hãy đọc lời kinh này với Đức tin vững vàng, với lòng cậy trông mạnh mẽ và với tâm tình yêu mến thiết tha. Lời kinh này không chỉ là một công thức được xướng lên ngoài môi miệng, nhưng phải là một tâm tình xuất phát từ tâm hồn, cùng với thiện chí sống xứng đáng để đón nhận lòng xót thương của Chúa. Cảm nhận được lòng Chúa xót thương, chúng ta cũng mang trong mình trái tim biết thương xót “như Chúa Cha”, để góp phần quảng diễn tình thương của Ngài đối mọi người.
17/3/2017
ĐGM. Giuse Vũ Văn Thiên

Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017

Bốn năm, bốn lời cám ơn của Giáo hội Ý


Các Giám mục Ý nói lên “bốn lời cám ơn” với Đức Phanxicô:
Cám ơn cha đã để lòng thương xót vào trọng tâm triều giáo hoàng của cha, lòng thương xót là sự gặp gỡ của chúng con với gương mặt của Chúa Giêsu Kitô.
Cám ơn về tấm gương đơn giản, gần gũi của cha, qua đó cha đã trao truyền cho thế giới sự thật của sứ điệp Tin Mừng.
Cám ơn cha về sự nhắc nhở không ngừng của cha, để chúng con không ở trong loại văn hóa dửng dưng và tuyệt vọng, nhưng sống trong sự gần gũi của lòng tin tưởng và hy vọng.
Cám ơn cha vì cha luôn xin chúng con cầu nguyện, cầu nguyện là khí cụ chúc phúc và điều tốt lành thiêng liêng cho tất cả chúng con.

Thứ Hai, 13 tháng 3, 2017

Sám Hối

Mỗi khi Mùa Chay về, lời mời gọi sám hối lại vang lên, như tiếng nhắc nhở thúc giục chúng ta canh tân thay đổi cuộc đời. Sám hối là hành vi nhận ra những lỗi lầm thiếu sót của mình, đồng thời trở về với Chúa để nối lại tình thân nghĩa với Ngài. Sám hối cũng giúp chúng ta trở về với anh chị em để sống trong hòa thuận an vui. Thực ra, người tín hữu được mời gọi sám hối mỗi ngày, bởi lẽ họ sống trong cuộc đời đầy những cám dỗ bon chen tính toán. Tuy vậy, Mùa Chay là “mùa thuận tiện” để chúng ta sám hối chân thành, nhờ đó, nhận được ơn tha thứ của Chúa. Sám hối, chay tịnh và nguyện cầu, đó là ba thực hành truyền thống có liên quan mật thiết với nhau, đồng thời diễn tả vẻ đẹp của đức tin và tính toàn vẹn của đời sống người Kitô hữu, trong mối tương quan hướng về Chúa và tha nhân.
Trong cuộc sống hằng ngày, chúng ta phải đối diện với biết bao cám dỗ. Trước những mời gọi ngọt ngào mà chứa đầy nọc độc nguy hiểm, chúng ta dễ bị ngã gục và đánh mất chính mình. Nói cách khác, chúng ta dễ phạm tội xúc phạm đến Chúa và mất lòng anh chị em. Sám hối là chân thành thẳng thắn nhìn nhận những tội lỗi của mình, nghiêm túc theo ánh sáng của lương tâm soi rọi vào tâm hồn, để lượng giá những hành vi cử chỉ là tốt hay xấu. Giáo lý công giáo dạy chúng ta, khi phạm tội, chúng ta không chỉ xúc phạm đến những người bị thiệt thòi xung quanh, nhưng còn xúc phạm đến Chúa. Bởi lẽ Chúa dạy chúng ta hãy làm điều lành, tránh những điều dữ, nhưng chúng ta thường có khuynh hướng làm ngược lại điều Chúa dạy. Một khi thẳng thắn nhận ra những khuyết điểm của mình, chúng ta mới có thể đón nhận ơn tha thứ của Chúa cũng như sự thông cảm của anh chị em, đồng thời thay đổi cuộc sống, từ bỏ tội lỗi và nên hoàn thiện. Chân thành nhận ra lỗi lầm của mình cũng giống như một bệnh nhân đến gặp thày thuốc. Thiếu sự chân thành, thày thuốc không thể đoán bệnh và đề nghị một phác đồ chữa trị hiệu quả.
Sám hối không chỉ dừng lại ở một tình trạng tâm lý hối tiếc về những điều xấu đã làm, nhưng lòng sám hối đích thực được thúc đẩy bằng lòng yêu mến Chúa. Khi chúng ta cảm nhận được sự tốt lành của Chúa, chúng ta càng đau buồn vì đã xúc phạm đến Ngài. Tâm trạng hối tiếc này cũng giống như cảm nhận về sự lạm dụng lòng tốt của một người làm ơn cho mình, đi ngược lại với ý muốn và đã phản bội người đó. Giáo lý truyền thống phân biệt ăn năn tội “Con-tri-xong – Contritio” (ăn năn tội cách trọn) và ăn năn tội “A-tri-xong – Attritio” (ăn năn tội cách chẳng trọn). Ăn năn tội cách trọn là hối tiếc về những lầm lỗi, vì nhận ra Chúa tốt lành vô cùng. Ăn năn tội cách chẳng trọn là cảm thấy sợ hãi vì những hình phạt của Chúa sẽ giáng xuống trên những ai đã phạm tội. Nói cách khác, ăn năn tội cách trọn là hành vi được thúc đẩy bằng lòng mến, và cố gắng xa lánh tội để chuộc lỗi và để thể hiện lòng mến Chúa. Ăn năn tội cách chẳng trọn là sợ hãi Chúa và hình phạt của Ngài. Lối phân biệt này hiện nay không còn thông dụng nữa, nhưng thiết tưởng, chúng ta có thể coi đó như từng bước của tiến trình sám hối. Trước hết là sợ hãi, sau đó là mến yêu. Trước đó thuần túy là tình trạng tâm lý, sau đó là sự sám hối chân thành, với thiện ý chừa bỏ tội lỗi.
Sám hối không chỉ là một công thức hay một thói quen chiếu lệ, nhưng là một thực hành đạo đức, đi liền với tâm tình cầu nguyện, việc xưng thú tội lỗi và hứa với Chúa sửa lại những lỗi lầm. Giáo lý truyền thống nhắc đến 4 bước của lộ trình hòa giải: Một là xét mình, hai là ăn năn dốc lòng chừa, ba là xưng tội, bốn là đền tội (Kinh Bản hỏi). Như thế, hành vi sám hối chỉ mang lại những hiệu quả thiết thực, khi chúng ta thành khẩn xưng thú với Chúa qua thừa tác viên của Bí tích Hòa giải, đồng thời hứa với Chúa chừa bỏ tội lỗi và những cơ hội có thể dẫn đến việc phạm tội. Khái niệm “đền tội” lâu nay cũng bị nhiều người hiểu lầm. Khi một hối nhân xưng tội, các cha giải tội thường chỉ dẫn việc đền tội. Mục đích của việc đền tội là để làm nguôi cơn giận của Chúa, đồng thời sửa lại những lỗi lầm đã xúc phạm hoặc những thiệt hại lỗi công bằng đối với người bị thiệt thòi. Thông thường, các cha giải tội thường khuyên hối nhân đọc một vài kinh như kinh Lạy Cha, kinh Mười Điều răn hay kinh Tin Kính… Trong suy nghĩ của nhiều người, việc đọc kinh đó là “đền tội”. Vô tình chúng ta coi việc thân thưa với Chúa những lời kinh lại là những hình phạt. Tâm tình con thảo đối với Cha hiền trở thành một gánh nặng. Hơn nữa, nếu lăng mạ người khác hoặc lỗi công bằng với những người xung quanh, mà chỉ đọc một hai kinh như vậy, thì quá dễ dàng! Điều này đã gây nên quan niệm sai lạc nơi một số tín hữu. Họ cho rằng cứ phạm tội, thậm chí những tội trọng như phá thai, trộm cắp, rồi xưng tội và chỉ đọc vài kinh đền tội là xong, quá nhẹ nhàng và dễ dãi! Thực ra, nếu hối nhân được đề nghị đọc một vài kinh sau khi xưng tội, thì đó chỉ là những gợi ý cầu nguyện để xin ơn tha thứ, đồng thời thể hiện thiện chí của mình. Xin đừng coi lời cầu nguyện là “hình phạt”, nhưng đó là tâm sự thân thiết của chúng ta với Chúa, như tâm tình của một người con thảo với cha hiền, để giãi bày lòng yêu mến biết ơn chân thành. Việc đền tội đúng nghĩa, đó là sửa lại những lỗi lầm, đền bù những thiệt hại về tinh thần cũng như vật chất, làm hòa với những người mình đã lỡ xúc phạm. Bí tích Hòa giải giúp chúng ta lãnh nhận ơn tha thứ của Chúa vì các tội chúng ta đã phạm, nhưng còn hậu quả của tội (ta thường gọi là vạ, hoặc hình phạt do tội), chúng ta có được tha hay không còn tủy thuộc mức độ thành tâm và thiện chí sửa lại hậu quả tội lỗi của chúng ta.
Nơi não trạng của một số tín hữu ngày nay, việc lãnh nhận Bí tích Hòa giải bị lơ là, thậm chí coi thường. Xin nhắc lại Luật của Giáo Hội “xưng tội trong một năm ít là một lần”. Trả lời câu hỏi trong cuộc phỏng vấn của Radio Renascença ngày 14-9-2015: “Đức Thánh Cha xưng tội bao lâu một lần?”, Vị Giáo Hoàng mang tên Phanxicô đã trả lời: Mỗi 15 hay 20 ngày. Tôi xưng tội với một cha người Pháp, cha Blanco, người ân cần đến đây và nghe tôi xưng tội. Và tôi chưa bao giờ phải gọi xe cứu thương để đưa cha về nhà, trong trường hợp cha sốc vì nghe các tội của tôi cả”. Những bậc thày về tu đức cũng khuyên chúng ta thường xuyên giao hòa với Chúa qua Bí tích này, nhờ đó, chúng ta tìm được tâm hồn thanh thản, an vui, vì “phúc cho những ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được nhìn xem Thiên Chúa” (Mt 5,8). Đức Thánh Cha Phanxicô đã khẳng định: tòa giải tội không là tòa để lên án, nhưng là nơi trải nghiệm lòng thương xót và ơn tha thứ. Ngài nói với các linh mục: “Truyền thống dạy cho chúng ta biết, khi ngồi tòa giải tội, anh em có hai vai trò, vai trò bác sĩ và vai trò quan tòa. Bác sĩ để chữa lành, quan tòa để xá tội”.
Như đã nói ở trên, sám hối không chỉ là thực hành đạo đức của Mùa Chay, nhưng là việc làm hằng ngày của người tín hữu. Cụ thể, trước khi cử hành thánh lễ, chủ sự cùng với cộng đoàn phụng vụ, đều khiêm tốn nhìn nhận những lỗi lầm của mình qua kinh “Thú nhận” và kinh “Thương xót”. Thanh tẩy tâm hồn trước khi tế lễ là một nghi thức có thể thấy trong nhiều tôn giáo, tín ngưỡng. Nghi thức này giúp cho con người trở nên tinh tuyền, xứng đáng trình diện trước các vị thần linh. Một khi tâm hồn được thanh tẩy, lòng thành của con người được Thượng đế chứng giám và những ước nguyện của họ được Ngài chấp nhận. Người nào nghiêm túc xét mình và năng sám hối sẽ dễ dàng tiến thân trong hành trình hoàn thiện. Họ dễ dàng lượng giá những hành vi và lối sống hiện tại của mình, nhận ra con đường của mình đang đi là đúng hay sai, kịp thời sửa lại nếu có những lạc lối và bước đi trên con đường ngay thẳng chính trực.
+ĐGM. Giuse Vũ Văn Thiên

Kinh Truyền tin với Đức Thánh Cha- Ngày 12 tháng 3 năm 2017


VATICAN. Trong buổi đọc kinh Truyền Tin trưa chúa nhật 12-3-2017 với 40 ngàn tín hữu tại Quảng trường Thánh Phêrô, ĐTC mời gọi các tín hữu chiêm ngắm giá trị của thập giá trong đời sống của mình.
Trong bài huấn dụ ngắn trước khi đọc kinh, ĐTC đã diễn giải ý nghĩa bài Tin Mừng kể lại biến cố Chúa Giêsu hiển dung trên núi trước mặt 3 môn đệ, và rút ra những kết luận thực hành về chỗ đứng của thập giá trong đời sống tâm linh của các tín hữu.
 Bài Huấn Dụ của ĐTC
Anh chị em thân mến, chào anh chị em!
Tin Mừng chúa nhật thứ hai mùa chay trình thuật sự hiển dung của Chúa Giêsu (Xc Mt 17,1-9). Ngài đưa ba tông đồ: Phêrô, Giacôbê và Gioan ra một nơi riêng và cùng với họ lên một núi cao, và tại đó đã xảy ra hiện tượng lạ thường này: khuôn mặt Chúa Giêsu ”sáng chói như mặt trời và áo Ngài trắng như ánh sáng” (v.2). Qua đó Chúa chiếu tỏa nơi chính bản thân Ngài vinh quang Thiên Chúa mà ta có thể đón nhận với niềm tin trong lời giảng và những cử chỉ lạ lùng của Ngài. Và trong cuộc hiển dung trên núi, có sự xuất hiện của Ông Môisê và Elia, ”chuyện vãn với Ngài” (v.3).
Sự sáng ngời trong biến cố lạ thường này nói lên mục tiêu của biến cố: đó là soi sáng tâm trí các môn đệ để họ có thể hiểu rõ ràng Thầy mình là ai. Đó là một tia sáng bất chợt mở ra mầu nhiệm Chúa Giêsu và soi sáng toàn thể con người và cuộc sống của Ngài.
Nay Chúa Giêsu đã quyết liệt tiến về Jerusalem, nơi Ngài sẽ bị kết án tử, chịu đóng đanh, Ngài muốn chuẩn bị các môn đệ trước cớ vấp phạm quá mạnh mẽ để nâng đỡ đức tin của họ, và đồng thời loan báo sự sống lại của Ngài, bằng cách tỏ ra mình là Đấng Messia, Con Thiên Chúa. Thực vậy, Chúa Giêsu chứng tỏ mình là Đấng Messia khác với mong đợi của nhiều người: họ mong chờ một vị vua quyền thế và vinh hiển, nhưng Chúa tỏ mình như một đầy tớ khiêm hạ và vô phương tự vệ: Ngài không tỏ mình như một chúa tể giàu sang, một dấu chỉ phúc lành, nhưng như một người nghèo hèn, không có nơi tựa đầu; không phải như một tổ phụ đông con nhiều cháu, nhưng như một người độc thân chẳng có nhà cũng chẳng có tổ. Quả thực đó là một mặc khải đảo lộn của Thiên Chúa và dấu chỉ gây ngỡ ngàng nhất của cớ gấp phạm này chính là thập giá. Nhưng chính qua thập giá mà Chúa Giêsu đạt tới sự phục sinh vinh hiển.
 ĐTC nói thêm rằng: “Chúa Giêsu hiển dung trên núi Tabor, Ngài muốn chứng tỏ cho các môn đệ vinh quang của Ngài không phải để tránh cho họ khỏi phải đi qua thập giá, nhưng để chỉ cho thấy thập giá dẫn tới đâu. Ai chết cùng với Chúa Kitô thì sẽ cùng sống lại với Chúa Kitô. Ai cùng Ngài chiến đấu, thì sẽ cùng Ngài chiến thắng. Đó là sứ điệp hy vọng mà thập giá của Chúa Giêsu chứa đựng, nhắn nhủ chúng ta vững mạnh can đảm trong cuộc sống. Thập giá Kitô không phải là một đồ trang trí nhà cửa hoặc một thứ nữ trang để đeo, nhưng là một lời mời gọi yêu thương, qua đó Chúa Giêsu tự hy sinh để cứu vớt nhân loại khỏi sự ác và tội lỗi. Trong mùa chay này, chúng ta hãy sốt sắng chiêm ngắm ảnh Thánh Giá; đó là biểu tượng đức tin Kitô, biểu tượng Chúa Giêsu, Đấng đã chịu chết và sống lại vì chúng ta. Chúng ta hãy làm sao để Thập Giá đánh dấu những giai đoạn trong hành trình mùa chay để ngày càng hiểu rõ hơn sự nặng nề của tội lỗi và giá trị hy tế qua đó Chúa Cứu Chuộc đã cứu chuộc chúng ta”.
Và ĐTC kết luận rằng: “Đức Trinh Nữ Maria đã biết chiêm ngắm vinh quang của Chúa Giêsu ẩn náu trong nhân tính của Ngài. Xin Mẹ giúp chúng ta biết ở với Chúa trong kinh nguyện âm thầm, hãy để mình được soi sáng nhờ sự hiện diện của Chúa, để mang vào trong tâm hồn một phản chiếu vinh quang của Chúa, qua những đêm đen tối nhất.”
 Chào thăm
Sau khi ban phép lành, ĐTC đã thân ái chào thăm mọi người hiện diện, các tín hữu Roma và tại bao nhiêu nơi khác trên thế giới. Ngài đặc biệt nhắc đến các tín hữu đến từ Freiburg và Mannheim bên Đức, cũng như những người đến từ Liban, và những người tham dự cuộc chạy đua đường trường ở Bồ đào nha.
 ĐTC cũng chào thăm các nhóm giáo dân đến từ một số giáo xứ, các bạn trẻ ở thành Lodi đang chuẩn bị tuyên xứng đức tin, các học sinh ở Dalmine và Busto Arsizio, và ca đoàn các bạn trẻ ”Từng giọt nước” ở Bergamo, bắc Italia.
 Viếng thăm giáo xứ
Ban chiều cùng ngày 12-3-2017, ĐTC đã viếng thăm giáo xứ Thánh nữ Maddalena di Canossa và đây là giáo xứ thứ 3 ở Roma được ngài viếng thăm kể từ đầu năm đến nay và là xứ đạo thứ 14 được ĐTC Phanxicô viếng thăm kể từ khi làm GM giáo phận này.
Giáo xứ thánh Maddalena di Canossa cũng thuộc vùng ”ngoại ô” của giáo phận Roma và tọa lạc ở mạn tây bắc, được thành lập năm 1988 và giao cho các cha dòng nam tử bác ái thánh Canossa coi sóc. Đây là một giáo xứ sinh động, gồm nhiều gia đình trẻ. Năm ngoái có 55 hài nhi được rửa tội.
Khi đến giáo xứ vào khoảng 4 giờ chiều, ĐTC gặp các em bé học giáo lý, trả lời các câu hỏi của các em, ngài cũng gặp nhóm hướng đạo sinh, rồi một nhóm các nữ tu dòng Nữ tử bác ái thánh Canossa cùng với nữ tu tổng quyền. Sau đó ĐTC thăm các bệnh nhân, người già và gia đình các em bé được rửa tội trong năm ngoái, rồi gặp các nhân viên mục vụ, các giáo lý viên và những người thiện nguyện của Caritas. Hiện nay Caritas giáo xứ đang đồng hành và giúp đỡ 50 gia đình gặp khó khăn, kể cả những người ở ngoài lãnh thổ giáo xứ.
Trước khi cử hành thánh lễ, ĐTC giải tội cho 4 giáo dân, gồm 1 thiếu niên, một thanh niên và 2 người lớn một nam một nữ.(Radio Vatican)
 G. Trần Đức Anh OP

Người Tôi Yêu

Các bạn trẻ thân mến, Là phận nữ nhi, theo lẽ thường tình, lớn lên đến tuổi lấy chồng, ai cũng mong mình có được người bạn trai lý tưởng: Đẹ...