Thứ Ba, 28 tháng 3, 2017

Anh đi tu

Ngày nhận được thư mời anh sẽ được lãnh chức Thánh, tôi chia vui với anh bằng một tấm thiệp mừng, vì lúc ấy tôi đang ở xa. Tôi không quên nhắc lại câu hỏi năm xưa của anh “anh vào Chủng Viện, em có muốn đi tu giống anh không”. Giờ anh là linh mục.  Tôi cũng là một nữ tu.
Anh hơn tôi một tuổi, học trước tôi một khóa trong những năm học đại học. Anh người miền Nam, tôi người miền Trung. Anh hiền lành và là một con chiên ngoan đạo. Còn tôi cứng đầu và cứng tin. Tuy anh và tôi có nhiều khác biệt, thế nhưng chúng tôi có chung một niềm đam mê – làm công tác xã hội. Và những cơ hội làm việc chung đó đã đưa tình bạn của chúng tôi đến gần nhau hơn.
Một tuần trước khi anh rời đất Sài Thành để bắt đầu chương mowischo cuộc đời sau những năm gắn bó nơi giảng đường, anh và tôi dành cho nhau chút thời gian cuối cùng. Tôi không ngạc nhiên khi biết anh sẽ đi tu, vì nhìn bề ngoài của anh đã giống thầy tu rồi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy tiếc khi anh chọn chôn cuộc đời mình nơi cánh cửa tu viện. Anh hỏi tôi về những dự định cho tương lai, những niềm vui trong cuộc sống mà tôi sẽ xây dựng, ngay cả tuýp người đàn ông tôi sẽ chọn để cùng chung tay vun đắp mái ấm tương lai cho riêng mình… Tôi kể cho anh nghe về những dự định sau khi tốt nghiệp, nào là sẽ làm việc nơi này, đi nơi kia, lấy chồng năm nào, sống ở đâu… Anh vẫn cứ im lặng lắng nghe, còn tôi mặc sức luyên thuyên về những mơ mộng của mình. Anh chợt quay lại hỏi tôi “anh vào Chủng Viện, em có muốn đi tu giống anh không”? Tôi tròn xoe đôi mắt nhìn anh, ấp úng: “Anh đang nói đùa với em à, em vừa kể cho anh nghe những dự định của em mà”? Anh không nói thêm điều gì nữa và chúng tôi tiếp tục những câu chuyện khác.
Ra trường tôi tiếp tục đi làm nơi tôi đã làm việc bán thời gian khi còn là sinh viên. Ngày qua ngày đối diện với những bạn trẻ đang bị nàng tiên nâu chế ngự cuộc đời khiến tôi suy nghĩ nhiều hơn về mục đích sống và ý nghĩa cuộc đời. Chính tôi cũng như họ, đã chi xài tuổi trẻ của mình quá lãng phí. Tôi tự hỏi chính mình: “cuộc đời chỉ có vậy thôi sao”? Chính câu hỏi này như một sức mạnh vô hình thôi thúc tôi đi tìm kiếm điều mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Tôi tìm.
Và tôi gặp.
Tôi gặp Ngài qua giờ chầu Thánh Thể mỗi ngày.
Tôi gặp Ngài.
Tôi gặp Ngài qua đặc sủng Đền Tạ Thánh Tâm Chúa Giê su mà các nữ tu đang sống.
Tôi gặp Ngài qua cuộc sống chứng tá của tình yêu trong công việc giáo dục dành cho các em nhỏ của các gia đình di dân.
Tôi gặp Ngài qua chính sự giản đơn và gần gũi trong cuộc sống hàng ngày.
Tôi gặp Ngài…
Gặp được Ngài, tôi khao khát được biết về Ngài nhiều hơn, và ao ước được trở  nên giống Ngài. Vậy là tôi âm thầm bỏ lại tất cả phía sau để hướng về phía trước bằng niềm  lẫn chút sợ hãi. Niềm tin vì chính cảm nghiệm bình an và hạnh phúc trong suốt thời gian tìm kiếm và tìm gặp. Sợ hãi vì tôi không biết điều gì chờ đợi tôi phía trước khi tôi xác định rõ ràng rằng gia đình sẽ TỪ tôi. Sợ hãi vì những chi phối xung quanh sợ hãi vì không chắc chắn rằng mình sẽ vượt qua được những thách đó mới. Nhưng tôi vẫn bước đi.
Tôi bước đi cho đến giai đoạn nhà tập năm thứ hai thì mới chính thức tin cho anh ấy rằng tôi đi tu. Tôi bảo anh rằng “ai cũng nói đi tu là sướng, nhưng với em đi tu khó quá, vậy sao em vẫn thích đi tu”. Đây cũng là thời gian những cản trở giữa gia đình và tôi cũng tạm được hóa giải. Anh vui và hạnh phúc với tôi.
Vậy là cũng gần mười ba năm rồi chưa một lần gặp lại nhau, cũng chẳng mấy khi buồn hỏi thăm nhau với lý do “bận rộn”. Hôm nay ngồi viết câu chuyện đời tu của mình, tôi nhớ đến anh thật nhiều, người luôn trả lời những câu hỏi của tôi bằng nụ cười.
Thiên Chúa luôn có những bất ngờ cho cuộc đời mỗi người. Điều quan trọng là chúng ta đón nhận những bất ngờ này thế nào và đáp trả lại lòng quảng đại với Ngài được bao nhiêu.
Còn bạn?
Nữ Tỳ

Không có nhận xét nào:

Người Tôi Yêu

Các bạn trẻ thân mến, Là phận nữ nhi, theo lẽ thường tình, lớn lên đến tuổi lấy chồng, ai cũng mong mình có được người bạn trai lý tưởng: Đẹ...